Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 121 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Phó Tạ mặc dù đã rời kinh thành, nhưng để
lại cho Hàn Anh không ít nhân thủ, ngoại trừ Phó Bình Phó An, còn có
giáo úy cấm vệ quân Thịnh Vũ Lai và một doanh cấm vệ quân dưới trướng
Thịnh Vũ Lai, đều trú đóng trong nội viện phủ An quốc công, để cận thân
bảo hộ Hàn Anh.
Lúc này nhân mã hộ tống bảo vệ Hàn Anh đi đến bến tàu ngoại trừ Phó Bình và Phó An, còn có Thịnh Vũ Lai và 200 binh sĩ cấm quân hắn mang đến,
thanh thế vô cùng to lớn, trùng trùng điệp điệp đi về hướng bến tàu kênh đào.
Phó Tạ chính là muốn hắn tuy rằng không ở kinh thành, nhưng thanh thế
của kiều thê của hắn vẫn vô cùng cao quý, khiến người không dám tuỳ tiện trêu chọc Hàn Anh.
Hàn Anh vừa tới bến tàu, thuyền lớn của phủ Trấn Bắc tướng quân đã đến
bến tàu, Trấn Bắc tướng quân Phó Viễn Trình trong vòng vây của chúng
tướng ra khỏi khoang.
Ông mặc dù năm nay ngoài bốn mươi, nhưng vẫn tuấn tú hiên ngang, nhìn
qua rất trẻ tuổi, người không quen thuộc căn bản đoán không ra hài tử
lớn nhất của ông đã hai mươi lăm tuổi rồi.
Hàn Anh mang người nghênh đón, trước đi tới phía trước công công Phó
Viễn Trình hành lễ, sau khi đứng dậy đôi mắt liền nhìn sau lưng công
công.
Phó Viễn Trình xuất hành xưa nay phái đoàn lớn, lúc này bên cạnh vẫn tiền hô hậu ủng, tùy tùng đi theo rất nhiều.
Hàn Anh bị đoàn người ngăn cản không nhìn thấy cha mẹ, đang âm thầm sốt
ruột, Phó Viễn Trình khoát tay áo, tùy tùng đi theo đồng loạt tản ra hai bên, tránh ra một lối đi. Hàn Anh liếc mắt liền thấy được cha mẹ và Từ
ma ma ôm một đứa bé trong ngực.
Nàng vừa mừng vừa sợ, cầm làn váy bước nhanh nghênh đón, bất chấp cha mẹ đang hàn huyên, liền tiến lên chỗ Từ ma ma nhìn Hàn Đình.
Hàn Đình vẫn chưa tới nửa tuổi, vừa trắng lại vừa béo, hai mắt đen lay
láy, nhìn thật là có chút giống Hàn Anh. Hàn Anh thích cực kỳ, trước
tiên ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Đình hôn vài cái, lại từ trong
tay Từ ma ma ôm Hàn Đình vào trong lòng.
Hàn Thầm và Lâm thị thấy nàng giống như lâm vào đại địch ôm Hàn Đình, không khỏi cũng nở nụ cười.
Từ ma ma yêu thương nhìn Hàn Anh một chút, nhìn lại Hàn Đình một chút,
mặt mày hớn hở nói với Lâm thị: “Phu nhân, nô tài nói không sai chứ?
Tiểu công tử ngày thường rất giống cô nương?!”
Hàn Anh cười híp mắt, nhắm ngay miệng nhỏ của Hàn đình hôn xuống rồi vài cái.
Lông mi dài của Hàn đình chớp chớp, tò mò nhìn tỷ tỷ, bập bập cái miệng.
Hàn Anh tò mò hỏi Từ ma ma: “Ma ma, Hàn Đình làm cái gì vậy?”
Từ ma ma cười hì hì nói: “Cô nương, tiểu công tử đây là đói bụng, đòi bú sữa đó!”
Bà vẫy tay gọi nhũ mẫu tới: “Trân nương, tới bái kiến đại cô nương!”
Một tiểu tức phụ dáng người thon thả da thịt trắng nõn đi tới, xấu hổ mang theo e sợ Hàn Anh hành lễ.
Tẩy Xuân đi theo bên cạnh vội vàng đưa lên bao tiền thưởng.
Đều có người hầu hạ đi theo chỉnh đốn vận chuyển hành lý, Phó Viễn Trình và Hàn Thầm cưỡi ngựa, Hàn Anh cùng mẫu thân ngồi xe ngựa, một đoàn
người tiền hô hậu ủng đi về hướng cửa thành
Sau khi vào thành đến chỗ đường rẽ, phủ An quốc công và phủ hoài ân hầu ở phương hướng bất đồng, song phương muốn chia đường mà đi.
An Quốc Công Phó Viễn Trình có chút lưu luyến không rời nhìn Hàn Thầm, cuối cùng đành phải phất tay lưu luyến chia tay.
Hàn Thầm ngược lại không có tình cảnh bịn rịn chia tay gì —— huynh đệ
nhà mình, lại là thân thích, còn là quan đồng liêu, muốn gặp mặt thế thì quá dễ dàng, Phó đại ca thật sự quá đa sầu đa cảm rồi!
Hàn Anh sớm bẩm báo công công phải bồi cha mẹ quay về phủ hoài ân hầu
thu xếp, bởi vậy an toàn cùng Lâm thị ngồi trong xe ngựa, nhìn nhũ mẫu
Trân nương ôm Hàn Đình cho bú sữa.
Sau khi Hàn Đình ăn xong, Trân nương ôm Hàn đình, để cho hắn nằm sấp
trên vai mình, vỗ nhẹ lưng Hàn Đình, cho đến khi Hàn Đình đánh nấc một
cái, lúc này mới ôm Hàn Đình vào trong ngực, dùng chăn gấm nhỏ quấn lại.
Hàn Anh tiến tới nhìn nhìn, phát hiện Hàn Đình đã ngủ rồi, không khỏi
cảm thấy hiếu kỳ: “Tiểu hài tử thật dễ nuôi, ăn ngủ ngủ ăn, giống như
heo con!”
Mà Lý Kim Triêu dẫn theo hỏa thương doanh gấp rút huấn luyện 1000 binh sĩ, chuẩn bị trong lúc tác chiến đánh thắng bất ngờ.
Mới vừa vào tháng mười, Túc Châu đã rơi xuống trận tuyết đầu tiên.
Màn đêm buông xuống, bông tuyết bay múa bao phủ toàn bộ nơi trú quân.
Đại doanh của Phó quân đèn đuốc sáng trưng, soái trướng bị vây ở chính
giữa đề phòng sâm nghiêm, binh sĩ mặc áo giáp màu xanh tay cầm trường
thương canh giữ ở ngoài trướng.
Hội nghị quân sự vừa mới chấm dứt, các đại tướng liên tiếp đi ra.
Trần Hi nghĩ đến Phó Tạ vừa tịch thu của Tiêu Phượng Thiềm một vò rượu
ngon, liền toan tính không chịu rời khỏi, muốn ở chỗ của Phó Tạ dùng
xong cơm tối uống chút rượu mới đi, lại bị Phó Tạ một cước đạp ra ngoài: “chỗ ta cũng không có rượu, cút!” Túc Châu lạnh giá, các tướng sĩ thậm
chí muốn uống chút rượu chống lạnh, thế nhưng hai quân đối chọi, bộ tộc
Tháp Khắc Khắc ở cách đó không xa nhìn chằm chằm, Phó Tạ hạ lệnh trong
quân cấm rượu, đợi thu phục Lương Châu mới bỏ lệnh cấm.
Trần Hi đành phải bất mãn mà ra khỏi nội trướng
Đến bên ngoài màn trướng, thấy Phó Tĩnh vừa vặn nấu xong canh thịt bò,
Trần Hi liền muốn một chén, ngồi ở bên cạnh tiểu Trác tử chậm rãi uống.
Đợi trong đại trướng chỉ còn lại có một mình mình, Phó Tạ lúc này mới lấy thơ của Hàn Anh cẩn thận từng li từng tí mở ra.
Thơ của Hàn Anh là đi theo thơ báo, hắn sợ thơ của Hàn Anh cảm xúc sẽ phập phồng quá lớn, cho nên không có lập tức xem thơ.
Phó Tĩnh đang cùng Trần Hi ở ngoài trướng, nghe được bên trong truyền
đến tiếng cười của điện soái, hai người lắp bắp kinh hãi, vội vàng đi
qua vén màn trướng lên.
Trần Hi mở miệng hỏi: “Điện soái, làm sao vậy?”
Phó Tạ cười đến nước mắt cũng chảy ra, vừa lau nước mắt, vừa giơ giấy
viết thư lên cười nói: “Nội tử buổi tối ôm Tiểu Cữu Tử ngủ, kết quả bị
Tiểu Cữu Tử đái ướt nhẹp, tức giận không chịu ở nhà mẹ đẻ, còn viết thư
phàn nàn với ta, nói tiểu hài tử thực đáng ghét, vô luận như thế nào
cũng không muốn sinh tiểu hài tử!”
Nghĩ đến dáng vẻ hò hét người đầy nước tiểu của Hàn Anh luôn luôn yêu
sạch sẽ yêu tắm rửa, Phó Tạ nhịn không được lại nở nụ cười, mắt phượng
sáng lóng lánh: “Nha đầu kia, thật sự bướng bỉnh!”
Hai mắt Trần Hi hướng trên tờ giấy nghiêng mắt nhìn, miệng nói: “Điện
soái, không phải nói muốn đón thiếu phu nhân tới đây sao, sao còn không
đi đón?”
Phó Tạ vừa cười vừa nói: “Đợi đánh hạ Lương Châu ta liền phái người đi
đón!” Hắn và Trần Hi trải qua mấy lần chiến dịch, đã là giao tình, những chuyện này hắn cũng không gạt Trần Hi.
Trần Hi suy nghĩ một chút, nói: “cũng sắp rồi!”
Ai biết mãi cho đến lễ mừng năm mới, Lương Châu Thành vẫn chưa hạ được.
Đại Chu bên này là bởi vì Phó Tạ chỉ thị Lý Chân đứng ra tổ chức cung nỏ doanh 1000 người, toàn bộ trang bị cung nỏ tinh xảo, đồng thời sử dụng
kịch độc Lý Kim Triêu nghiên chế ngâm tất cả đầu mũi tên.
Sau khi cung nỏ doanh xây dựng thành công, Phó Tạ liền bắt đầu huấn
luyện cung nỏ doanh và hỏa thương doanh phát huy sở trường, né tranh sở
đoản phối hợp tác chiến.
Trước khi huấn luyện thành công, Phó Tạ không thể tiến công hàng loạt,
chỉ tán thành tiến hành lẻ tẻ chiến đấu đe dọa kỵ binh của bộ tộc Tháp
Khắc Khắc.
Về phía bộ tộc Tháp Khắc Khắc, bọn họ mặc dù có tài lực của nước Ba Tư
ủng hộ, tuy nhiên lại bởi vì là dân tộc trên lưng ngựa, lương thảo
khuyết thiếu, đại quân vườn không nhà trống tranh với Phó Tạ, bọn họ
không tranh được, chỉ có thể từ Thanh Châu Đại Chu buôn lậu hoặc là mua
sắm quân lương từ Liêu quốc, thế nhưng hai con đường qua lại một cái bị
Tổng đốc tân nhiệm của Thanh Châu Thôi Kỳ cắt đứt, một cái bị Phó Tạ
phái tướng lĩnh Duẫn Vũ Trạch cắt đứt, bởi vậy bộ tộc Tháp Khắc Khắc chỉ có thể co đầu rút cổ ở bên trong Lương Châu Thành, cũng không chịu chủ
động tiến công.
Tình hình giằng co này liên tục kéo dài đến tháng ba năm sau.