Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 122 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Cuối tháng ba, sau khi Phó Tạ nhận được
thơ báo của thám tử, tự thân xuất mã dẫn đầu hai vạn kỵ binh nhanh chóng xuất kích, suốt đêm vượt qua sông A Tát Nhĩ, tập kích con đường vận
chuyển lương thực từ Ba Tư đến bộ tộc Tháp Khắc Khắc, cắt đứt toàn bộ
lương thảo, sau đó như thiểm điện tập kích nơi đóng giữ kỵ binh Tháp
Khắc Khắc ở Lương Châu.
Cùng lúc đó, tướng lĩnh Phó quân Duẫn Vũ Trạch suất lĩnh năm vạn kỵ binh từ phía bắc tấn công chính diện, tướng lĩnh Phó quân Chu Thanh suất
lĩnh ba vạn kỵ binh vòng qua tiến đánh phía nam, giám quân Trần Hi và
thống lĩnh cấm quân Tiêu Phượng Thiềm thì mang theo mười vạn cấm quân ở
phía đông Lương Châu Thành xếp thành hàng, mà cung nỏ doanh của Lý Chân
và Hỏa Thương doanh của Lý Kim Triêu thì phối hợp với đại soái Phó Tạ ở
phía tây ngăn chặn lộ tuyến của kỵ binh bộ tộc Tháp Khắc Khắc chạy thục
mạng.
Tháng ba vốn chính là mùa vụ thanh hoàng bất tiếp[1], bộ tộc Tháp Khắc
Khắc bốn bề thụ địch, giữ vững được mười ngày, rốt cuộc khó có thể ngăn
cản được đại quân Phó Tạ nhiều lần trùng kích, đành phải bỏ thành đào
tẩu, rồi lại gặp cung nỏ doanh và Hỏa Thương doanh trên chiến trường, tử thương vô cùng nghiêm trọng.
[1] Mạ xanh chưa lớn mà lúa chín vàng đã hết (ý nói thiếu thốn khó khăn, cái cũ dùng đã hết mà chưa có cái mới).
Đầu tháng tư, đi qua 15 ngày kịch chiến, đại quân Phó Tạ rốt cuộc đoạt lại Lương Châu Thành.
Ngày hôm đó buổi tối đại quân ở bên ngoài Lương Châu Thành xây dựng cơ sở tạm thời.
Sau khi hội nghị quân sự chấm dứt, Phó Tạ mang theo chư vị tướng lĩnh cưỡi ngựa tuần tra từng nơi trú quân.
Vừa đến nơi đóng quân của Trần Hi, Phó Tạ còn chưa xuống ngựa, liền nghe được binh sĩ trong doanh trướng có người ở thổi sáo, thổi đúng là "Ngư dân ngạo[2]".
[2] Bài thơNgư gia ngạo (Thu tứ) 漁家傲(秋思)- Ngư gia ngạo (Ý nghĩ mùa thu) của Phạm Trọng Yêm
Tái hạ thu lai phong cảnh dị,
Hành Dương nhạn khứ vô lưu ý.
Tứ diện biên thanh liên giốc khỉ (khởi).
Thiên chướng lý,
Trường yên lạc nhật cô thành bế.
Trọc tửu nhất bôi gia vạn lý,
Yên Nhiên vị lặc quy vô kế.
Khương quản du du sương mãn địa.
Nhân bất mị,
Tướng quân bạch phát chinh phu lệ.
Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn:
Cửa ải thu về phong cảnh khác,
Hành Dương nhạn tới chừng ngơ ngác.
Bốn mặt biên phòng dồn tiếng ốc.
Ngàn chướng bọc,
Chiều tà khói toả cô thành đóng.
Nhà muôn dặm một ly rượu đục,
Yên Nhiên chưa tạc về sao được.
Khương địch rầu rầu sương phủ đặc.
Đêm trằn trọc,
Tướng quân tóc bạc, chinh phu khóc.
Phụ thân vừa rời đi, Hàn Anh tim đập nhanh hơn hưng phấn cực kỳ, trước
tiên gọi bọn nha hoàn đi qua, trước chọn Tẩy Xuân và Nhuận Thu đi theo
mình, lại chỉ thị hai nàng chủ trì chỉnh đốn hành lý.
Tẩy Xuân và Nhuận Thu thấy Phó Bình Phó An đều phải đi theo hầu hạ,
trong lòng tất nhiên là nguyện ý, liền bắt đầu thương lượng làm chuyện
này.
Hàn Anh thấy hai nàng bận rộn, liền dẫn Thiến Ngọc và Như Ngọc vào nhà
tắm ngâm cánh hoa hồng. Muốn gặp Phó Tạ, nàng phải thật xinh đẹp mới gặp hắn.
Ngày hôm sau, Hàn Anh chuẩn bị quay về phủ hoài ân hầu thăm mẫu thân cùng đệ đệ Hàn đình.
Rửa mặt xong Hàn Anh liền chỉ thị Tẩy Xuân gọi Phó Bình đi vào, chỉ thị
Phó Bình đi bẩm báo An Quốc Công chuyện nàng phải về phủ hoài ân hầu
thăm viếng.
An Quốc Công xưa nay sợ phiền toái, cho nên bất kể là nàng, hay là đại
thiếu phu nhân Lam thị ở tây Thiên viện, cùng với Vĩnh Thọ trưởng công
chúa ở phủ trưởng công chúa bên ngoài, đều tỉnh lược không cần sớm chiều đi thỉnh an An Quốc Công.
Sau khi Phó Bình được An Quốc Công đáp lời, liền trở về bẩm báo Hàn Anh.
Hàn Anh lúc này mới ngồi xe mang theo theo người quay về phủ hoài ân hầu.
Lâm thị vào kinh hơn nửa năm, dưới sự trợ giúp của Hàn Anh chẳng những
từ trong tay Trâu thị nhận lấy việc bếp núc của phủ hoài ân hầu, còn đem toàn bộ Hầu phủ từ trên xuống dưới tẩy sạch một lần, toàn bộ đổi lại
người của mình, hôm nay phủ hoài ân hầu không còn là phủ hoài ân hầu
trước kia nữa.
Sau khi Hàn Anh gặp mẫu thân, trước ôm Hàn đình thân mật.
Hàn Đình đã lớn hơn rồi, mắt to đen lúng liếng, rất thích cười, lớn lên
vừa trắng lại vừa béo, cái cằm cũng mập thành ba ngấn, ôm vào trong ngực có hơi nặng.
Nhưng Hàn Anh vẫn cố gắng ôm hắn, còn đi tới đi lui, làm Lâm thị và Từ
ma ma ở một bên nhìn cũng sợ hết hồn, sợ Hàn Đình béo bị Hàn Anh gầy vứt xuống đất, lại sợ Hàn Anh gầy bị Hàn Đình béo làm mỏi cánh tay.
Hàn Anh mới mặc kệ, nàng và Hàn đình kém nhau mười sáu tuổi, quả thực là thương yêu Hàn đình như bảo bối, thích cực kỳ. Chỉ tiếc Từ ma ma không
tín nhiệm nàng, luôn cảm thấy Hàn Anh xem Hàn Đình là món đồ chơi chơi,
thường thường lải nhải nàng.
Hàn Anh cảm thấy Từ ma ma đem toàn bộ yêu thương của bà chuyển qua cho
Hàn Đình, không khỏi có chút ghen ghét, cho nên Từ ma ma càng không cho
nàng ôm Hàn Đình, nàng liền càng hôn Hàn Đình sờ Hàn Đình, chọc cho Hàn
Đình cười khanh khách.
Lâm thị mỉm cười ở một bên nhìn.
Sau khi bà vào kinh, thấy Hàn Anh có trật tự giúp bà xử lý gia vụ, giúp
bà an bài lễ vật lui tới, còn dẫn bà đi xã giao với nhóm phu nhân trong
kinh, trên mặt bà tuy rằng lộ ra phi thường vui vẻ, nói trắng ra lại rất lo lắng —— trước kia A Anh mềm mại bốc đồng như vậy, bây giờ giống như
tiểu đại nhân, có phải ở phủ An quốc công bị ủy khuất hay không?
Lâm thị đem ý nghĩ của mình nói với Hàn Thầm.
Hàn Thầm cũng có chút lo lắng, liền gọi Tẩy Xuân tới hỏi, lại đi hỏi
nghĩa huynh kiêm thân gia Phó Viễn Trình, mới biết Hàn Anh tuổi tuy nhỏ, nhưng làm chủ việc bếp núc của Quốc Công Phủ, hơn nữa bởi vì Phó Tạ
trước khi đi an bài cho nàng những hộ vệ kia, còn có Đại Thái Giám Hứa
Lập Dương được bệ hạ sủng nhất hiện nay bảo hộ, Hàn Anh quả thực là bá
chủ một phương trong kinh không người nào dám chọc...
Biết được những tình huống này, Hàn Thầm lúc này mới yên lòng lại.
Hàn Anh ở phủ hoài ân hầu cùng cha mẹ đệ đệ cho đến khi cách ngày xuất
phát một ngày, lúc này mới đi theo phụ thân quay về phủ An quốc công
chào từ biệt công công Phó Viễn Trình.
Chạng vạng tối 15 Tháng ba ngày ấy, Hàn Anh ngồi xe ngựa thoải mái dễ
chịu phụ thân an bài cho nàng, theo đội ngũ xuất phát của phụ thân Hàn
Thầm rời kinh thành, một đường đi về hướng tây.