Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 123 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Phó Tĩnh phụng mệnh Phó Tạ dẫn theo một đội nhân mã rời khỏi Lương Châu, cưỡi ngựa đi về hương đông kinh thành.



Phó Tạ thu phục Lương Châu Thành, nhưng không lập tức tiến vào chiếm

giữ, mà là vẫn đóng giữ ở chỗ cũ bên ngoài Lương Châu Thành, bất cứ lúc

nào phòng bị bộ tộc Tháp Khắc Khắc phản công.



12 tháng tư ngày ấy gió điên cuồng gào thét cát vàng đầy trời, nữ

vương A Lý Na Mỗ của Tháp Khắc Khắc mới đăng cơ và huynh đệ của nữ vương vương tử Khắc Lý Mộc cãi nhau trở mặt, trong cơn tức giận một mình suất lĩnh năm vạn kỵ binh tiến tới sông A Tát nhĩ ở phía tây.



Lý Kim Triêu đóng giữ ven sông nghe theo mệnh lệnh Phó Tạ, một kích tan

tác, suốt đêm nhổ trại lui về Lương Châu, A Lý Na Mỗ cầu thắng sốt ruột, dẫn đầu năm vạn người vượt sông đuổi theo.



Phó Tạ dĩ dật đãi lao[1] một tháng, đợi đúng là ngày hôm nay.



[1] Dĩ dật đãi lao (以逸待勞): Lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt, 1 trong 36 kế



Lúc kỵ binh bộ tộc Tháp Khắc Khắc thấy loáng thoáng cát vàng đầy trời

trong Lương Châu Thành, bọn họ đồng thời cũng cảm nhận được đại địa chấn dưới chân —— Phó Tạ làm một bao vải, dùng nhóm Lý Kim Triêu làm mồi dụ, dụ Nữ Vương A Lý Na Mỗ vào túi, mà hắn thì lặng lẽ hành động, mang theo Duẫn Vũ Trạch, Chu Thanh, Trần Hi, Tiêu Phượng Thiềm và Tưởng Vân Xuyên cùng tướng lĩnh bắt đầu trùng kích địch nhân.



Lúc Nữ Vương A Nhĩ Na Mẫu dẫn người phá vòng vây, độc cũ phát tác, đột

phát bệnh cấp tính rơi từ trên ngựa xuống dưới, bị phó quân sĩ Binh bắt

được, kỵ binh bộ tộc Tháp Khắc Khắc thấy nữ vương bị bắt lập tức rối

loạn trận tuyến.



Sau ba ngày ba đêm ác chiến kết thúc, Lương Châu Thành bên ngoài máu

chảy thành sông, cao thấp phập phồng phập phồng tất cả đều là người

chết.



Bão cát vẫn như trước tàn sát bừa bãi, chỉ có đại kỳ Phó quân bay phất phới trong gió đêm.



Phó Tạ ngồi trên lưng ngựa nhìn chiến trường dưới ánh trăng, liền nghĩ

tới Hàn Anh ở kinh thành xa xăm, trong lòng trống trải, lần này là chủ

soái đối phương bị bắt, nếu như thất thủ bị bắt chính là hắn thì sao?



A Anh của Hắn làm sao bây giờ?



Trần Hi và Duẫn Vũ Trạch vừa thu xếp ổn thoả binh sĩ, chạy tới gặp Phó Tạ.



Bọn họ xa xa trông thấy Phó Tạ giống như huyết nhân một mình ngồi trên

lưng ngựa nhìn về phía trước, liền đồng loạt giục ngựa chạy tới, một

trái một phải bảo vệ Phó Tạ.



Thấy Phó Tạ giống như có tâm sự, Duẫn Vũ Trạch liền bẩm báo nói: “Điện

soái, khi nào áp giải nữ vương bộ tộc Tháp Khắc Khắc vào kinh?”



Mắt phượng tĩnh mịch của Phó tạ vẫn nhìn chiến trường, một lát sau nói:“Nữ vương nhất định phải thuận lợi áp giải đến kinh thành, như vậy bộ

tộc Tháp Khắc Khắc mới có thể nội loạn, chuyện này giao cho ngươi!” Phó

Tạ sắp xếp nội tuyến ở bộ tộc Tháp Khắc Khắc, hiểu rất rõ tình hình bộ

tộc Tháp Khắc Khắc. Từ khi nữ vương A Lý Mộ qua đời, bộ tộc Tháp Khắc

Khắc mơ hồ chia làm hai phái, một phái ủng hộ công chúa A Lý Na Mỗ, một

phái khác ủng hộ vương tử Khắc Lý Mộc. Lần này A Lý Na Mỗ suất lĩnh năm

vạn kỵ binh mạo hiểm đột kích, chính là kết quả Phó Tạ bảo nội tuyến

châm ngòi.



Cho nên, nữ vương A Lý Na Mỗ tuyệt đối không thể chết được, chẳng những

không thể chết được, còn phải sống tốt, như vậy mới có thể kiềm chế bộ

tộc Tháp Khắc Khắc không cho đảng phái của vương tử Khắc Lý Mộc chiếm ưu thế.



Chỉ cần nữ vương A Lý Na Mỗ còn sống một ngày, Khắc Lý Mộc vĩnh viễn chỉ có thể là vương tử, mà không thể là Vương.


Phó Tạ đắm chìm trong vui sướng cùng Hàn Anh cửu biệt tương phùng, nhìn

nàng tựa như nhìn một viên bảo châu hiếm quý trên thế gian, nhìn thế nào cũng không đủ.



Hắn khó kìm lòng nổi, cũng không quản người hầu hạ chung quanh, cúi

người lau nước mắt cho Hàn Anh, trên gương mặt Hàn Anh nhẹ khẽ hôn một

cái, tay không tự chủ sờ khuôn mặt Hàn Anh -- gần một năm không gặp, Hàn Anh thật sự là gầy nhiều, hình dáng mượt mà trước kia hôm nay trở nên

thon gầy xinh đẹp, chân mày khóe mắt tràn ngập thanh sầu nhàn nhạt...



Tim Phó Tạ từng trận thắt chặt, mắt phượng lập tức có chút ẩm ướt, duỗi

cánh tay ôm Hàn Anh xuống xe, đặt Hàn Anh lên ngựa, sau đó trở mình

lên ngựa, bao bọc Hàn Anh trong áo choàng của mình, ôm Hàn Anh quay đầu ngựa lại, một người cỡi ngựa lao ra, vội vã đi về phủ điện soái.



Duẫn Vũ Trạch vội vàng phất phất tay, mang theo mấy Hiệu úy đuổi lên trước hộ tống bảo vệ.



Đã là rạng sáng, Phó Tạ và Hàn Anh còn chưa ngủ.



Bên ngoài gió bắc gào thét, bên trong xen lẫn thanh âm nhánh cây bị

gió thổi phát ra tiếng “Rặc rặc”, rất dọa người; cửa sổ trong phòng ngủ

đóng chặt, đệm giường mới tinh, toả ra hương hoa hồng thơm ngát, vô cùng mềm mại ấm áp.



Bên ngoài màn trướng hạt châu là một chiếc đèn liêu ti, chiếu trong

trướng lờ mờ, giường bạt bộ rung lên kịch liệt, phát ra âm thanh vô cùng có tiết tấu “Két..“.



Sau vài lần gió xuân, Phó Tạ ôm Hàn Anh đi vào phòng tắm, ôm Hàn Anh vào trong ngực cùng một chỗ ngồi trong thùng tắm.



Hai mắt Hàn Anh mệt mỏi mở không ra, mặc cho Phó Tạ trêu chọc.



Nàng không nghĩ tới Phó Tạ phải ở Lương Châu một nơi hoang vu như vậy,

vì nàng xây dựng một viện nhỏ thoải mái dễ chịu như vậy, cơ hồ là phiên

bản Nữ Trinh viện kinh thành, cực kỳ mãn nguyện thoải mái.



Mơ mơ màng màng, Hàn Anh hỏi Phó Tạ lại bắt đầu bận rộn ở sau lưng: “Ca ca, trời cũng sáng rồi, huynh không bận sao?”



Phó Tạ một bên ôm Hàn Anh vừa nói: “Hôm nay ta hưu mộc.”



Vòng eo Hàn Anh bị Phó Tạ nắm chặt, toàn thân đều ngứa, ngay cả thèm ngủ cũng không có, ha ha cười nói: “Chiến tranh đánh nhau cũng có hưu mộc?”



Phó Tạ “ừ” một tiếng, ấn Hàn Anh xuống dưới..



Hàn Anh là bị nóng tỉnh.



Ban đêm quá lạnh, Phó Tạ sợ nàng lạnh, trên giường phủ chăn gấm dày đặc, kết quả hai vợ chồng liên tục ngủ đến trưa, liền bị cái nắng như thiêu

đốt giữa trưa đánh thức.



Vào lúc Hàn Anh tắm rửa xong đi ra, thấy Tẩy Xuân đưa tới dưa hấu mới

cắt, liền cầm một khối bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói với Phó Tạ đang từ nhà tắm đi ra: “Ca ca, chỗ này thật là kỳ lạ!”



Phó Tạ thuận miệng nói: “Cũng chính là trời mùa hạ kỳ quái, những mùa khác cũng bình thường.”



Vừa nói hắn vừa đi tới.



Hàn Anh cười hì hì ngẩng đầu nhìn hắn.



Lúc này tóc dài Phó Tạ hơi ẩm rủ xuống, bạch la trung y trên người mềm mại, phác hoạ hình dáng thân thể cường tráng...



Hàn Anh không khỏi nhìn có chút khát nước, cúi đầu mỉm cười, lại cắn một miếng dưa hấu, nghĩ thầm: hạn một năm, ban đêm thật đúng là đủ no bụng, sao thấy hắn còn như vậy...