Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 124 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Đối với tiểu phu thê Phó Tạ và Hàn Anh

tiểu biệt thắng tân hôn, các loại lưu luyến ôn nhu tất nhiên không cần

phải nói, hai người ở trong nội viện hoặc là rúc trên giường gấm nhẹ

giọng nói chuyện phiếm, hoặc là sóng vai nhau ngồi trên tháp quý phi

phía trước cửa sổ phòng ngủ thưởng thức hoa hồng ngoài cửa sổ, hoặc là

tay nắm tay đi đến rừng hồ dương ở hậu hoa viên. Tóm lại không có lúc

nào thấy chán.



Tẩy Xuân bảo Nhuận Thu mang theo tiểu nha hoàn Dẫn Ngọc và Phao Ngọc ở

ngay cửa ra vào trị sự phòng nội viện, chờ chuông vàng vang lên điện

soái hoặc thiếu phu nhân gọi người, mình thì mang theo hai tiểu nha hoàn Sấu Ngọc và Luyện Ngọc, gọi Phó Bình cùng một chỗ an bài thỏa đáng

phòng bếp nhỏ ở nội viện, lại bảo Phó Bình phái gã sai vặt đi ra ngoài

mua sắm.



Nghĩ đến hôm nay nên mời nhà bên ngoại lão gia, nàng lại dặn dò phòng bếp nhỏ chuẩn bị một bàn tiệc.



Đợi hết thảy đầy đủ, Tẩy Xuân lúc này mới đi nhà chính xin chỉ thị thiếu phu nhân.



Tiệc đương nhiên bày trong nhà chính, bởi vì là thân nhân nhà mình, cho

nên Hàn Anh sai người ở nhà chính đặt một bàn vuông tử đàn nho nhỏ, rượu thịt liền bày trên bàn vuông nhỏ này.



Phó Tạ Hàn Anh đón Hàn Thầm đi vào, ba người theo ngôi thứ ngồi ở bên cạnh bàn vuông tử đàn.



Phó Tạ rất cảm kích nhạc phụ đưa thê tử đến Tây Cương, trước cung kính kính Hàn Thầm ba chén rượu.



Sau khi qua ba tuần rượu, cả Phó Tạ và cha vợ Hàn Thầm đều đã hơi say, trò chuyện liền sâu sắc.



Hàn Anh nghe phụ thân nhắc tới Tri Phủ Nhạc Châu Phong Hòa thanh chính

liêm khiết lại bị Thừa Dận Đế nhẹ dạ cả tin lời gièm pha giết chết, liền biết phụ thân muốn cùng Phó Tạ thổ lộ tâm tình, liền thức dậy cho lui

người hầu hạ trong phòng, cũng dặn dò Nhuận Thu Tẩy Xuân ở ngoài cửa

trông coi, tự mình trở lại ngồi xuống bên cạnh, chuẩn bị rót rượu thêm

trà cho Phó Tạ và phụ thân.



Sau khi uống vài chén rượu, Hàn Thầm nhớ tới ông từ lúc vào kinh đến lúc rời kinh, một năm qua cho tới hôm nay ở Lương Châu đã nghe thấy hết

thảy, không khỏi xúc động thật lâu, đôi mắt nhìn nửa chén rượu trong

chén đá màu xanh lá chuối trong tay mình đóng băng, chậm rãi nói: “Tháng mười năm trước, Tri Phủ Nhạc Châu Phong Hòa bởi vì đắc tội với phụ thân của Chiêu Nghi trong cung, bị một đạo ý chỉ của bệ hạ thắt cổ chết;

tháng mười một năm trước, 14 gia đình náo loạn kinh thành, bởi vì không

chịu nhường nhà cho thanh thiên quan Trương Thiên Sư, nam đinh trưởng

thành trong 14 hộ đều bị lưu vong; 15 tháng 7 năm nay, hội hoa đăng Kim

Minh trì, bệ hạ nhìn trúng ba dân nữ, đêm hôm đó đoạt vào trong cung,

buổi sáng liền ném ra hai cỗ thi thể...”



Trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ không có một chút biểu lộ, nhưng trong mắt phượng sớm đã mang theo ý giận, cầm ly trong tay, một ly tiếp một

ly mà uống.



Những thứ này hắn cũng biết.



Hắn bắt giữ nữ vương bộ tộc Tháp Khắc Khắc, vốn kế hoạch dùng nữ vương

kiềm chế bộ tộc Tháp Khắc Khắc, kết quả Thừa Dận Đế lại nạp nữ vương A

Lý Na Mỗ làm phi, hơn nữa còn chiêu cáo thiên hạ, phong làm Lệ Phi.



Phó Tạ mỗi lần nhớ tới việc này, đều có xúc động nôn ra máu, cảm giác

mình ở phía trước đấu tranh anh dũng bày mưu nghĩ kế, thế nhưng ở phía

sau lại có Thừa Dận Đế không ngừng kéo chân hắn!



Hàn Anh lẳng lặng ngồi ở một bên, chăm chú lắng nghe phụ thân kể, thỉnh thoảng đứng dậy rót rượu cho Phó Tạ và Hàn Thầm.



Trong lòng của nàng mơ hồ có một ý nghĩ: tối nay, vô luận đối với Phó

Tạ, hay là đối với nàng, có lẽ cũng là một ngày rất quan trọng.



Hàn thầm tiếp tục nói: “... từ đầu xuân đến nay, hoàng hà ven bờ sông đã gặp phải nạn hạn hán nghiêm trọng, nạn hạn hán qua đi chính là ôn dịch, An Quốc Công nhiều lần trần tình, bệ hạ mới đồng ý hạ chiếu giúp nạn

thiên tai. An Quốc Công mọi cách điều động một khoảng thuế ruộng, nhưng

bệ hạ chỉ thị môn sinh Thôi tể tướng Hồ Húc Thiên chủ trì giúp nạn thiên tai, sau tầng tầng bóc lột, dân chúng đoạt được không bao nhiêu, tình

hình thiên tai vẫn như cũ, số lượng lớn nạn dân chảy vào kinh thành.
như mật đào chín mọng, cắn một cái mà nói, nước ngọt ngào đầy tràn cả

thể xác và tinh thần...



Hắn không tự chủ nghĩ tới kiều diễm phong quang đêm qua, thân thể cũng

có phản ứng, vội vàng kéo áo choàng huyền gấm che bộ vị đã có chút ít rõ ràng kia, khuôn mặt tuấn tú dần dần có chút nóng lên.



Hàn Anh vẫn không phát hiện Phó Tạ khác thường, nghiêng đầu có chút

phiền não hỏi Phó Tạ: “Ca ca, sao muội đến huynh lại đi liền vậy?”



Phó Tạ phóng ngựa tới gần Hàn Anh, hai tay như sắt nhéo eo nhỏ Hàn Anh,

nhẹ nhàng ôm Hàn Anh từ ngực nhỏ thấp của nàng qua, đặt ở trước người

mình, một tay ôm eo Hàn Anh, một tay khống chế dây cương, phóng ngựa.



Hiệu úy Cấm quân Lý Chân và Thịnh Vũ Lai chịu trách nhiệm hộ tống bảo vệ an toàn của Phó Tạ và Hàn Anh, thấy thế liền làm mấy động tác tay,

những thân binh chịu trách nhiệm hộ tống bảo vệ lập tức trái phải trước

sau tản ra, bảo hộ vợ chồng Phó Tạ Hàn Anh đi về hướng nam.



Hàn Anh vừa thấy mới mẻ chỉ chốc lát đã cảm thấy không đúng, tay của

nàng lặng lẽ dò xét, đưa tới cái mông của mình dính sát chính là bộ vị

kia của Phó Tạ, cách quần áo nhéo nhéo, phát hiện chỗ đó đã sớm cứng

rắn, tên đã trên dây rồi, không khỏi cười khẽ một tiếng, cả người lại

rụt rụt vào trong ngực Phó Tạ, nhưng tay tiếp tục lưu lại chỗ đó cách

quần áo vuốt vuốt.



Nàng vừa sờ soạng không bao nhiêu, Phó Tạ giống như bị điện giật, bỗng nhiên hướng người về phía trước, rùng mình một cái...



Hàn Anh cực kỳ kinh ngạc -- ngoại trừ tân hôn, Phó Tạ cũng không có nhanh như vậy?



Nàng thấp giọng hỏi Phó Tạ: “Ca ca, sao hôm nay nhanh như vậy?”



Khuôn mặt Phó Tạ nóng rần, sau nửa ngày mới nói thật nhỏ: “Chưa từng ở trên ngựa làm qua...”



Hàn Anh đã rõ: thì ra là địa điểm quá kích thích!



Nàng cười thành một đoàn rúc vào trong ngực Phó Tạ.



Phó Tạ nắm cả vòng eo nàng tay trái lặng lẽ thăm dò vào bên trong cổ áo

trang phục cưỡi ngựa của nàng cưỡi, dừng lại ở chỗ mẫn cảm của Hàn Anh.



Hàn Anh bất tri bất giác phát ra tiếng hừ lạnh bé xíu không thể nghe,

ngọt ngào và lười biếng, như mật đường hòa tan, nhẹ nhàng chảy xuôi

theo, kéo ra ngọt ngào tinh tế, quanh quẩn ở trong lòng Phó Tạ...



Tay Phó Tạ giấu trong áo choàng dần dần hướng phía dưới.



Hắn cảm thấy Hàn Anh toàn thân cao thấp đều mềm mại non nớt, non nớt quá hắn cũng không dám dùng sức xoa nắn, chỉ có thể trò chuyện an ủi như

vậy, thế nhưng sau khi sờ trong chốc lát, hắn đã nghe được một tiếng

gào thét của Hàn Anh...



Đợi Trần Hi nhận được tin tức từ đại doanh ra nghênh tiếp, Hàn Anh là bị Phó Tạ cởi áo choàng bọc lấy ôm xuống ngựa.



Trần Hi thấy thế, có chút nghẹn họng nhìn trân trối: điện soái đại nhân

đây là cố ý mang theo thiếu phu nhân chạy băng băng trên dưới một trăm

dặm ân ái sao cho hắn xem sao?



Ai biết Phó Tạ vẫn chưa xong, trực tiếp ôm Hàn Anh sải bước đi vào lều

lớn của Trần Hi, trước khi vào màn trướng còn thêm một câu: “Trần Hi,

đừng cho người vào!”



Lại nói: “Ngươi cũng đừng vào!”



Trần Hi: “...” (#=