Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 129 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Phó Tạ dán mặt lên trên bụng Hàn Anh, trái tim của hắn tràn ngập một loại cảm giác giống như đau xót không phải
đau xót giống như chát không phải chát, trái tim của hắn tựa như ngâm
vào trong nước ấm áp, ấm áp mà yên tĩnh...
Trong bụng Hàn Anh là huyết mạch của hắn, là thịt trong xương, cốt nhục
trong xương của hắn và Hàn Anh, gắn kết chặt chẽ không thể tách rời giữa hắn và Hàn Anh...
Từ nay về sau, bọn họ là một nhà ba người thân thiết nhất trên đời, hắn
muốn trở nên cường đại hơn, vì thê nhi của mình mà che gió che mưa...
Hàn Anh cảm giác Phó Tạ dị thường, trái tim bỗng dưng trở nên mềm mại,
đưa tay nhẹ nhàng lướt nhẹ qua tóc dài xõa xuống của Phó Tạ, cảm thụ cảm giác mát lạnh trơn trượt
Đây là nam nhân nàng yêu nhất trên thế giới này, nàng biết nàng thương
hắn, Hàn Anh muốn sưởi ấm cho hắn, muốn trợ giúp cho hắn...
Nàng nhắm mắt lại, cố gắng đè nén xao động cả thể xác và tinh thần.
Khi Hàn Anh tỉnh lại, phát hiện trên giường chỉ có một mình nàng, trong
phòng ngủ dường như rất ấm áp, thế nhưng bên ngoài chẳng biết đã nổi
gió từ lúc nào, gió quá lớn, thổi nhánh cây bạch dương trong nội viện
phát ra tiếng “rặc rặc”, làm trong lòng Hàn Anh lành lạnh, trên người
cũng rất lạnh, bởi vì bụng quá lớn nên phải nằm nhiều, xương sống thắt
lưng lưng đều đau, xương cốt thì mỏi nhừ.
Trong lòng nàng không phải không ủy khuất —— đi nửa năm, vừa về nhà liền không ở trong nhà bồi ta?
Hàn Anh muốn Phó Tạ Phó Tạ ôm nàng, sưởi ấm nàng, nàng xem qua quyển
sách trước khi thành thân mẫu thân tặng, biết rõ mang thai sáu tháng
không cấm chuyện phòng the, chỉ cần không quá kịch liệt là được.
Vì vậy Hàn Anh liền kéo chuông vàng gọi người, gọi Tẩy Xuân đi vào hỏi:“Điện soái đi đâu rồi?” Hàn Anh ôn hòa đã quen, Tẩy Xuân cũng không có
phát hiện dị thường của nàng, lại cười nói: “Thiếu phu nhân, điện soái
đại nhân đi ngoại thư phòng gặp người rồi!”
Hàn Anh nhíu mày nói: “Ngươi đi tìm Phó Tĩnh, bảo hắn truyền lời, nói ta tìm điện soái có việc!”
Tẩy Xuân còn tưởng rằng Hàn Anh có việc gấp, vội vàng rời đi.
Trong thư phòng, Phó Tạ, Trần Hi đang nghị sự cùng với Tô Tương Chi mới từ kinh thành trở về.
Hôm nay phi tử được Thừa Dận Đế sủng ái nhất là Thôi quý phi xuất thân
Thôi thị và Lệ Phi đến từ bộ tộc Tháp Khắc Khắc, nhất là Lệ Phi, vì hai
phi tử này Thừa Dận Đế đã làm nhiều lần làm chuyện hoang đường.
Mặc dù mới tháng tám, thế nhưng đêm Tây Cương đã có chút rét lạnh, cho
nên hắn sớm bảo Tẩy Xuân các nàng đốt lò xông hương, ở bên trong thả mùi hoa quế, bên cạnh lò xông hương đặt băng ghế gấm mềm mại, ngồi ở trên
ghế gấm dựa vào lò xông hương hong tóc ngẩn người.
Hàn Anh thật sự là phiền não cực kỳ.
Phó Tạ không có ở bên cạnh sáu tháng, nàng trôi qua có chút bình tĩnh,
tuy rằng rất muốn Phó Tạ, nhưng thuần túy là tưởng niệm trên tinh thần.
Thế nhưng Phó Tạ vừa về đến, thân thể của nàng liền bắt đầu xao động, nghĩ tới Phó Tạ liền cảm thấy rất, rất muốn Phó Tạ...
Hàn Anh vuốt ve phần bụng đội lên của mình, cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Thế nhưng, nhớ tới Phó Tạ lãnh đạm, trong lòng Hàn Anh lại có chút trống rỗng: Phó Tạ không phải là ngại nàng mang thai khó coi chứ?
Hàn Anh đang trong trăm mối lo, Phó Tạ đi đến.
Hắn bảo nha hoàn hầu hạ rửa sạch tay, phất tay cho bọn nha hoàn lui ra
ngoài. Thấy bọn nha hoàn đã đi ra, lúc này mới bắt đầu cởi ti bào trắng
bên ngoài.
Hàn Anh thấy hắn đứng trước giá áo đưa lưng về phía mình, vai rộng chân
dài cao lớn vững chãi, không khỏi giật mình, vừa muốn đứng dậy ôm hắn,
liền nghe Phó Tạ nói: “A Anh, hai ngày này có rãnh rỗi thì nàng gặp
đường mợ và biểu muội Triều gia nhé!”
Hàn Anh vừa muốn đứng lên cả người lại ngồi trở xuống: Phó Tạ bảo nàng gặp Diêu thị và Triều Minh Châu?
Nàng nhớ tới cữu mẫu của Phó Tạ, Triều đại phu nhân chỉ thị ma ma trong
phủ từ kinh thành tới đây thăm hỏi, thấy nàng mang thai, vị ma ma kia
liền nói bóng nói gió với nàng, nói nàng mang thai, cần phải an bài
người hầu hạ điện soái; nhớ tới lúc trước Diêu thị lãnh đạm với mình và
Triều Minh Châu ngấp nghé với Phó Tạ...
Hoả khí bị Hàn Anh đè nén một ngày tất cả đều bạo phát ra, nàng tiện tay cầm bình sứ trắng cắm một nhánh thu hải đường trên bàn nhỏ bên cạnh ném phía dưới chân Phó Tạ, khàn giọng nói: “Muội mới không gặp hai mẹ con
xấu xa đó đâu, huynh muốn gặp thì tự mình đi mà gặp!”
Nền nhà lót lưu ly trơn bóng, bình bích sứ nện xuống đất phát ra một tiếng giòn vang, vỡ vụn trên mặt đất.
Hàn Anh phát tiết một lúc, phát hiện Phó Tạ lẳng lặng nhìn nàng, mắt
phượng tĩnh mịch khó dò, trên mặt một chút biểu lộ cũng không có, nàng
bị dọa đến trái tim run rẩy, cả người cũng hơi co rúm lại, không dám
nhìn Phó Tạ, dựa lò xông hương yên lặng rơi lệ.