Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 130 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Chưa từng có người nào dám ở trước mặt Phó Tạ cố tình gây sự, ngay cả Thừa Dận Đế nổi danh không nói đạo lý ở

trước mặt hắn cũng phải thu liễm lại bớt, bởi vậy giờ phút này Phó Tạ

nhìn có vẻ sâu hiểm khó lường, thật ra trong lòng đang vội vàng suy nghĩ nên làm sao bây giờ.



Nếu như là người khác, đánh một trận đuổi đi ra là được; nhưng đây lại

là A Anh của hắn, thê tử của hắn, trong bụng còn đang mang con của hắn!



Trong lòng Phó Tạ thở dài, đem ti bào mới cởi một nửa tiếp tục cởi ra,

giắt lên giá áo, lúc này mới nhanh nhẹn đi tới, bế Hàn Anh lên, đi đến

bên giường ngồi xuống.



Hắn ôm Hàn Anh, ở trên trán Hàn Anh khẽ hôn một cái, ôn nhu an ủi nói:

“Là vậy ta sai rồi, không nên làm A Anh tức giận! Những người không liên quan kia, A Anh không muốn gặp thì đừng gặp!”



Thân thể Hàn Anh căng thẳng lập tức buông lỏng xuống, cũng có chút xấu

hổ, rúc vào trong ngực Phó Tạ thảm thiết khóc lên, nhưng cũng không biết tại sao mình muốn khóc, tóm lại chính là cảm thấy rất ủy khuất.



Phó Tạ cầm khăn lụa nhè nhẹ lau sạch nước mắt cho nàng, thỉnh thoảng ở trên trán nàng, trên gương mặt, trên môi khẽ hôn xuống.



Hàn Anh rốt cuộc khóc mệt, khàn giọng nói: “Ca ca, huynh bồi muội đi.”

Nàng cảm thấy cô độc bất lực, nhưng lại không biết tại sao.



Phó Tạ đáp “Được”, lại nói: “Nàng trước uống nước đi.”



Hắn thoải mái một tay ôm Hàn Anh, một tay kéo chuông vàng ở đầu giường gọi người.



Tẩy Xuân và Nhuận Thu rất nhanh liền đi vào. Tẩy Xuân thu thập tàn cuộc

dưới đất, Nhuận Thu đưa tới một chén nước lê đường phèn, lại giữ im lặng cùng một chỗ lui ra ngoài.



Phó Tạ đút Hàn Anh uống hết một chén nước lê đường phèn, lại hầu hạ nàng lau mặt sạch sẽ, giúp nàng cởi quần áo, hai vợ chồng ôm nhau ngủ.



Sau khi nằm ngửa được một lát, Hàn Anh cảm thấy eo hơi mỏi, liền đổi

thành nằm nghiêng. Nàng nằm nghiêng, Phó Tạ tự nhiên cũng nằm nghiêng ôm nàng vào trong ngực.



Phu thê hai người đều không ngủ, tuy nhiên cũng không nói chuyện.



Hàn Anh vùi trong trong ngực ấm áp của Phó Tạ, sau lưng là Phó Tạ áp sát vào, nhất thời có chút suy nghĩ lung tung.



Trong lòng Phó Tạ còn đang suy nghĩ tính tình nóng nảy của Hàn Anh vì

sao lại xấu hơn thế này, đồng thời thân thể lại cảm nhận được bộ phận

nào đó đang áp sát Hàn Anh nổi lên phản ứng, đỉnh nhọn cách trung y hơi

mỏng nhô lên.



Hàn Anh phát giác không đúng, vội vươn tay nắm bộ vị phía dưới cách tầng bạch la mỏng manh kia.



Phó Tạ sững sờ, đang muốn tránh ra, chỗ đó lại bị Hàn Anh nắm thật chặt. Hắn yên lặng một hơi, sau đó thấp giọng nói: “Thời điểm này... Có thể

sao?”


Trong lòng Phó Tạ đắn đo lời muốn nói rồi mới nói, lúc này mới giương

mắt nhìn Trần Hi: “Nếu như một nữ nhân luôn luôn đối đãi dịu dàng với

trượng phu, bỗng nhiên trở nên thích cáu giận, như thế là bởi vì sao?”

Dù là hắn trí kế vô song, nhưng cũng không rõ rốt cuộc vì sao tính tình

Hàn Anh lại trở nên cáu kỉnh.



Trần Hi đương nhiên hiểu Phó Tạ hỏi chính là Hàn Anh.



Hắn cũng không nói phá đổ, rũ mắt xuống nhìn chén trà trong tay thành

thành thật thật nói: “Tình huống như vậy, hoặc là trong thời kỳ nguyệt

tín hoặc là thời gian mang thai bực bội, hoặc là trượng phu làm không

tốt thê tử ghét bỏ trượng phu, hoặc là...” Hoặc là chưa thỏa mãn dục

vọng. Nhưng việc cuối cùng này hắn là tuyệt đối sẽ không nói.



Phó Tạ im lặng một lát, lại hỏi một câu: “Thế trượng phu phải làm thế nào để nàng vui?”



Đôi mắt Trần Hi nhìn chằm chằm nước trà xanh trong chén, chậm rãi nói:“Nhường nhịn một chút, hoặc tặng quà tặng hợp ý, hoặc nói chút ít lời

điềm mật, ngọt ngào...” Lòng của hắn sao chua chát quá?



”A, “ Phó Tạ mỉm cười đứng dậy, đối với Trần Hi vái chào thật sâu, lại cười nói, “Đa tạ!”



Trần Hi không nói gì, yên lặng đứng dậy đi ra.



Thấy Trần Hi không lắm mồm như bình thường, Phó Tạ không khỏi có chút

kinh ngạc, lại không suy nghĩ nhiều, trực tiếp quay về nội viện nhìn Hàn Anh đi.



Hàn Anh vừa tỉnh ngủ, liền phát hiện gối bên cạnh để một hộp gấm tinh xảo.



Nàng cầm hộp gấm, ấn mở ra, phát hiện trong hộp gấm ngoại trừ một nhánh

trâm phượng vàng ròng ngậm hồng bảo thạch cực tinh xảo, còn có một

đôi đồng tâm kết dùng chỉ đỏ vàng tết thành.



Hàn Anh lại không vội lấy trâm phượng, trước tiên cầm đồng tâm kết lên, tỉ mỉ vuốt vuốt.



Phó Tạ đứng ở ngoài trướng lặng lẽ nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú rốt cuộc nổi lên ý cười —— hắn giống như có chút biết rõ Hàn Anh vì sao tức giận!



Hàn Anh chợt có điều cảm thấy, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phó Tạ đứng

trước ngoài trướng, vội vàng nũng nịu gọi hắn: “Ca ca, đến đỡ muội.”



Phó Tạ đang giúp Hàn Anh ngồi trước bàn trang điểm chải tóc dài, bên

ngoài truyền đến thanh âm của Tẩy Xuân: “Bẩm điện soái, Phó Trữ cầu

kiến, nói có trong kinh cấp báo.”



Một lát sau, thanh âm của Phó Trữ có chút hoảng loạn cách cửa sổ truyền

tới: “Điện soái, trong kinh cấp báo, hoàng hậu nương nương hoăng!”