Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 132 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Bên trong gió tây xào xạc, một phiến lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống, rơi

trên vai Hứa Lập Dương, hắn giống như chưa tỉnh, đôi mắt dài nhỏ nổi lên rồi tầng một sương mù, cách đường phố yên tĩnh nhìn bóng lưng thẳng tắp của nha dịch hộ tống bảo vệ đại kiệu 16 người khiêng dần dần đi xa.



Hơn một tháng qua, hắn mang theo hoàng hậu nương nương cải trang giả

dạng đông trốn tây nấp, rốt cuộc chạy tới Tây Cương, rốt cuộc gặp được

thiếu phu nhân, không, hôm nay là An Tây Vương Phi rồi!



Phó Trăn lặng lẽ nhìn Hứa Lập Dương bên cạnh, thấy ánh mắt hắn nổi lên

tầng một sương mù, không khỏi lại nhìn Hứa Lập Dương. Hứa Lập Dương ở

bên người nàng hầu hạ đã nhiều năm, nàng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn

qua Hứa Lập Dương, lần này một đường đi về phía tây, nàng phát hiện một

bí mật —— Hứa Lập Dương vô luận cải trang giả dạng như thế nào, có một

chỗ dù như thế nào đều không thể thay đổi, mắt của hắn rất đen, mí mắt

giống như là dùng bút đen phác hoạ ra, càng nổi bật lên đôi mắt như thu

thủy của hắn.



Nhìn thấy đại kiệu ngừng lại ở phía trước, Phó Trăn thấp giọng hỏi Hứa Lập Dương: “Bên cạnh đệ muội có người nhận được ngươi?”



Hứa Lập Dương “vâng” một tiếng, không có giải thích nhiều.



Cũng không lâu lắm, đại kiệu một lần nữa đi thẳng về phía trước, mà Phó

Tĩnh một thân quần áo gã sai vặt màu đen xuất hiện tại bên cạnh Hứa Lập

Dương và Phó Trăn.



Bởi vì mới tấn phong, An Tây Vương và An Tây Vương Phi muốn tới Thiên

Lung tự dâng hương cầu phúc làm pháp sự, cho nên cho dù nha dịch của phủ nha Lương Châu phủ ở thiên lung Tuyết Sơn đã tiến hành dẹp đường, thế

nhưng vẫn có không ít dân chúng đứng ở chân núi Thiên Lung, trông mong

chờ đợi để có thể nhìn thấy tướng mạo của An Tây Vương Phi từ trước đến

nay chân không bước ra khỏi nhà.



Lúc An Tây Vương tuấn tú cao gầy đỡ An Tây Vương Phi nhỏ nhắn xinh xắn

ngọt ngào xuống kiệu, trong đám người bạo phát ra trận hoan hô.



Hàn Anh tự nhiên cười cười, nhìn Phó Tạ thấp giọng nói: “Ca ca, vừa rồi người nọ là tỷ tỷ sao?”



Phó Tạ khẽ vuốt càm, hạ giọng nói: “Phó Tĩnh đã thu xếp tỷ tỷ vào... Vương Phủ rồi.”



Hàn Anh im lặng một lát, lúc này mới nói: “Tỷ tỷ và Lập Dương nhất định chịu không ít khổ sở, phải hảo hảo tĩnh dưỡng một phen.”



Phó Tạ mắt phượng sóng mắt lưu chuyển, nhìn phần bụng đội lên trong lễ

phục vương phi của Hàn Anh, trong lòng không nói ra được thỏa mãn và vui mừng.



Hàn Anh cười dịu dàng liếc hắn, mắt to tùy ý quét về phía đám người bên

ngoài lan can, nhưng khi nhn đến một nam tử lẫn trong đám người thì dừng lại một lúc, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.



Nàng nhìn chăm chú người kia, muốn khẳng định lại.


Buổi tối Hàn Anh đang tắm, Phó Tạ đẩy cửa nhà tắm đi vào.



Nhuận Thu và Dẫn Ngọc đang hầu hạ Hàn Anh tắm rửa vội vàng đứng dậy lui ra ngoài, còn săn sóc đóng lại cửa phòng tắm



Hàn Anh dựa vào vách thùng tắm ngồi trong nước ấm áp, híp mắt nhìn Phó Tạ cởi quần áo.



Phó Tạ đã cởi ngoại bào, mắt phượng ngập nước, môi đỏ hơi mỏng khẽ khẽ

mím môi, trung y bạch la làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, làm

Hàn Anh cũng không dứt mắt ra được.



Phó Tạ đi tới, nâng cằm Hàn Anh lên, nhắm ngay bờ môi ướt át đỏ tươi hôn xuống.



Hàn Anh rất nhanh đảo khách thành chủ, đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt mềm mại

chui vào trong miệng Phó Tạ, khơi mào đầu lưỡi của hắn, liếm láp, cắn,

ma sát, mút vào, lật quấy, ôn nhu, mập mờ mà gợi tình...



Bờ môi Phó Tạ bị nàng hôn đến phiếm hồng, liền hô hấp cũng trở nên nóng

rực, trái tim bay bổng nhảy loạn, máu cả người cấp tốc lưu động, hắn sắp không thở nổi.



Hắn buông cằm Hàn Anh ra, mắt phượng tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào bờ môi Hàn Anh bị hôn sưng, thấp giọng nói: “A Anh, từ phía sau, được không?”



Hàn Anh kiều mị liếc hắn, chậm rãi đứng dậy, cực kỳ hấp dẫn chậm rãi đứng dậy, bày thành tư thế Phó Tạ cần...



Không biết qua bao lâu, Phó Tạ ôm thật chặt Hàn Anh, cảm thấy cả người

bay bổng, linh hồn cũng phi thăng, toàn thân dường như không tồn tại,

chỉ có cực hạn vui vẻ khống chế hắn...



Môi của hắn ngậm vành tai Hàn Anh, hàm hồ nói: “A Anh, nàng thật tốt...” Trong nháy mắt này, Phó Tạ hiểu Thừa Dận Đế tại sao lại hoang đường như vậy...



Mới vừa vào tháng mười, Lương Châu đã nổi lên bông tuyết, cả tòa thành

trì bị tuyết bao phủ, biến thành một mảnh trắng như tuyết.



Nhưng vào lúc này, kinh thành truyền đến tin tức, Thừa Dận Đế không để ý quần thần ngăn cản, lập Lệ Phi làm hậu.



Nữ Vương Bộ tộc Tháp Khắc Khắc vậy mà trở thành hoàng hậu Đại Chu, triều đình Đại Chu cao thấp một mảnh xôn xao.



Nhận được tin tức này, Phó Tạ đang cùng tỷ tỷ Phó Trăn ngồi ngay ngắn

trên giường gấm ở Hàn Thấm lầu đánh cờ, Hàn Anh ngồi kế bên hắn nghiêng

qua quan sát.



Phó Tạ mỉm cười không nói gì.



Phó Trăn thở dài nói: “Hắn thật sự là đơn độc tìm đường chết!”



Ngay cả Hàn Anh không hiểu chính trị, cũng đều cảm thấy Thừa Dận Đế thật sự là tìm đường chết.