Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 133 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Trời u u ám ám, tuyết lông ngỗng vẫn còn tiếp tục rơi xuống, trời đất
trắng xoá một mảnh, trong nội viện một nhánh bạch dương bị tuyết rơi
nhiều đè đứt, phát ra thanh âm “Rặc rặc“.
Phó Tạ thấy Hàn Anh đã ngủ say, lúc này mới đứng dậy đóng cửa giường bạt bộ, đi đến phía trước cửa sổ mở ra cửa gỗ dán vải cánh ve hoa văn hoa
đào hồng nhạt nhìn ra phía ngoài.
Ở phía trước tuyết bao phủ lên hoa cỏ, bức tường phù điêu, tường góc lan can trong sương mù biến thành màu trắng, nóc phòng ở xa một chút giống
như hòa vào trong tuyết trắng xoá, tuyết lớn giống như cánh hồ điệp bay
vào, rơi trên khuôn mặt Phó Tạ.
Phó Tạ nhớ tới Lý Chân và Phó An không có tin tức, trong lòng đã có dự
tính của hắn có chút gợn sóng —— Hàn Anh còn hai tháng nữa sẽ sinh, Lý
Chân và Phó An đi Long Châu tìm kiếm nữ y Thẩm Hoài Nhơn vẫn không có
tin tức.
Nghĩ tới đây, Phó Tạ không khỏi có chút nôn nóng, cũng không gọi người, đóng cửa sổ cầm áo choàng khoác lên liền đi ra.
Tẩy Xuân và Nhuận Thu đang chờ ở bên ngoài hành lang sau noãn các, thấy Phó Tạ đi ra, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Phó Tạ ở hành lang dừng bước, vừa thắt dây lưng áo choàng, vừa phân phó nói: “Tẩy Xuân Nhuận Thu đi vào trông coi Vương Phi.”
Tẩy Xuân Nhuận Thu đáp ứng, cung tiễn Phó Tạ rời đi, lúc này mới đi vào nhà chính.
Ra đến bên ngoài thư phòng, Phó Tạ trước không vội gặp người, mà gọi Phó Trữ hỏi: “Lý Chân và Phó An vẫn không có tin tức?”
Phó Trữ đáp “Vâng“. Vương Gia đã thông báo, nếu như Lý Chân và Phó An có tin tức truyền đến, bất luận lúc nào cũng phải hồi báo trước tiên.
Phó Tạ cong ngón tay gõ hai cái ở trên thư án, nói: “Cho người đi gọi Hồ Xuân Quang tới đây!”
Khi Hồ Xuân Quang theo gã sai vặt tới, thấy Phó Trữ canh giữ ở bên ngoài thư phòng nhìn bọn họ khoát tay áo, biết rõ Vương Gia đang gặp người,
ngay ở phía dưới hành lang sau noãn các ngồi xuống, hỏi gã sai vặt xin
một chén trà nóng, vừa uống vừa liền hơ bếp lò sưởi ấm.
Cũng không lâu lắm, Phó Trữ tới gọi hắn: “Hồ đại phu, Vương Gia tuyên ngươi đi vào!”
Hồ Xuân Quang mới ra noãn các, liền thấy một đám tướng quân mặc áo
choàng màu đen áo giáp tươi sáng rõ nét từ trong thư phòng nối đuôi
nhau đi ra, vội vàng dừng bước, chậm rãi những tướng quân này rời khỏi.
Chu Thanh liếc nhìn thấy Hồ Xuân Quang, nghịch ngợm cười rồi: “Ta còn
tưởng rằng là ai, lại có thể có thể làm cho Vương Gia sớm chấm dứt hội
nghị, thì ra là Hồ công công!”
Trên mặt trắng tròn của Hồ Xuân Quang đều là ý cười đắc ý: “Ai bảo lão nô ta là người của Vương Phi!”
Chúng tướng nghe vậy, đều cười cười, nhao nhao nhìn Hồ đại phu bên cạnh
Phó Tạ đóng cửa sổ.
Phó Tạ đóng cửa sổ sau đó xoay người nhìn Hàn Anh.
Hàn Anh ngồi ở trên tháp quý phi, đưa tay cách quần áo cầm chỗ nổi lên...
Sau một phen thư giải, Phó Tạ sửa sang lại quần áo, ôm Hàn Anh đặt trên giường bạt bộ.
Phó Tạ vừa ngồi xuống bên cạnh Hàn Anh, phát hiện Hàn Anh ngửa đầu nhìn
hắn cười, liền nắm vòng eo Hàn Anh, ôn nhu nói: “A Anh cười cái gì?”
Hàn Anh nhìn Phó Tạ bởi vì trên môi dính một ít hương cao thoa môi của
mình, híp mắt to cười, nhưng cố ý nói: “Không có gì!” Vừa rồi hai người
đều có chút tâm đãng thần mê, nàng còn không có chú ý tới, hiện tại vừa
nhìn lớp hương cao kia trên môi Phó Tạ...
Phó Tạ có chuyện trong lòng, cũng không nhiều lời, dặn dò Hàn Anh một câu “Đợi ta dùng điểm tâm”, liền đứng dậy đi ra.
Đám người Tẩy Xuân canh giữ ở bên ngoài, thấy trên môi của Vương Gia
luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng dính chút ít hương cao hoa hồng
trên môi Vương Phi, thậm chí muốn cười lại không dám cười, đành phải cúi đầu cung tiễn hắn đi ra ngoài.
Đám người Phó An đang chờ ở cửa ra vào nội viện, bọn họ cũng nhìn thấy
trên môi Vương Gia dính một ít màu đỏ tươi, Phó An vừa muốn chỉ ra, đám
người Trần Hi, Duẫn Vũ Trạch, Chu Thanh, Tưởng Vân Xuyên và Tiêu Phượng
Thiềm đã sải bước tới đón Phó Tạ, thanh âm của Phó An của liền bị âm
thanh của đám người Trần Hi thỉnh an ép xuống.
Đám người Trần Hi hành lễ đứng dậy, kính cẩn nhìn về phía Phó Tạ, nhưng một lát sau cả một đám cười ha hả.
Trần Hi cười đến nước mắt cũng chảy ra, Duẫn Vũ Trạch tính cách hàm súc
mím môi cười, Chu Thanh cao giọng cười hô hố, Tưởng Vân Xuyên lấy tay
bụm mặt cười, Tiêu Phượng Thiềm cười đến đau bụng, xoay người ôm bụng...
Phó Tạ: “...”
Trần Hi lau khóe mắt chảy nước mắt: “Vương Gia, Tiêu Hạ biết người và
Vương Phi ân ái quá mức, nhưng người, người không cần phải dùng phương
thức như vậy lưu manh khoe khoang với chúng ta!”
Phó Tạ nhìn Phó Bình, Phó Bình ra hiệu lau môi, nhìn vết đỏ tươi trên mu bàn tay, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ ửng, ngay cả lỗ tai cũng biến
thành màu đỏ.
Hắn bước lên trước một bước dài, một cước đạp bọn Trần Hi lộn nhào trên
nền tuyết, sau đó xoay người trở về nội viện, chuẩn bị hảo hảo chỉnh đốn Hàn Anh bướng bỉnh một trận.