Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 134 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Hàn Anh biết Phó Tạ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện trò đùa dai của nàng,
bởi vậy đợi Phó Tạ vừa ra khỏi cửa nàng liền có ý định trốn đi.
Nàng nhìn chung quanh một chút, cảm thấy phòng ngủ tuy lớn, nhưng nơi
thích hợp để chơi trốn tìm cũng không thích hợp với nàng—— bụng của nàng thật sự quá lớn!
Tẩy Xuân và Nhuận Thu đi vào hầu hạ, thấy Vương Phi mắt to trắng đen rõ ràng xoay tròn, không khỏi che miệng cười.
Nhuận Thu vội nói: “Vương Phi, người đừng có núp, bất tiện lắm!”
Lúc này Hàn Anh đã nâng cao bụng to chui vào tắm, căn bản không nghe thấy lời của nàng.
Tẩy Xuân và Nhuận Thu thấy Vương Phi đi vào tắm, còn cơ trí khép hờ cửa
nhà tắm tạo thành biểu hiện giả dối, không khỏi cũng nở nụ cười.
Đúng lúc này, Phó Tạ sãi bước đi đi vào, mặt không chút thay đổi nói: “Vương Phi đâu?”
Tẩy Xuân và Nhuận Thu sợ nhất Vương Gia, ngay cả thở mạnh cũng không
dám, lại không muốn khai ra chỗ Vương Phi núp, liền cúi đầu không nói
lời nào.
Phó Tạ không hề phản ứng các nàng.
Hắn quét mắt một vòng, thấy cửa giường mở rộng, bên trong không ai, mà
cửa phòng tắm khép hờ, cho thấy là giấu đầu lòi đuôi, hắn trực tiếp đi
vào phòng tắm, còn cố ý thả bước chân rất nhẹ.
Hàn Anh núp sau tấm bình phong bên trong phòng tắm, đang dựa lưng vào
bình phong đắc ý híp mắt cười, đột nhiên cảm giác được không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Phó Tạ không biết vào từ lúc nào, đang mặt
không biểu tình nhìn nàng!
Hàn Anh: “...”
Phó Tạ đứng chắp tay, thản nhiên nói: “A Anh, nàng lại bướng bỉnh rồi!”
Hàn Anh: “...”
Đôi môi Phó Tạ khẽ mím, xoay người ôm ngang bế nàng lên, xoay người lại ra khỏi nhà tắm.
Tẩy Xuân và Nhuận Thu đã sớm lui xuống, trong phòng ngủ yên tĩnh.
Phó Tạ ôm Hàn Anh ngồi xuống giường, bày Hàn Anh thành tư thế nằm
nghiêng quay lưng hướng ra ngoài đặt trên đùi mình, đưa tay vỗ một cái
trên mông Hàn Anh.
Hàn Anh hôm nay mới không chịu thiệt, thuận tay liền duỗi vào bên hông Phó Tạ nhẹ nhàng sờ hắn làm hắn ngứa ngáy.
vàng nhạt điểm xuyết trên cành khô trơ trụi, từng làn hương mai vàng mờ
mịt, như có như không, khi đậm khi nhạt, thấm vào ruột gan, làm thể xác
và tinh thần nàng vui sướng.
Quan Ngọc cười hì hì chỉ vào phía tây nói: “Vương Phi, trên kệ cửa sổ
phòng khách phía tây đặt mấy chậu thủy tiên, bên ngoài đông sương phòng
bày mấy chậu tiên ông màu tím Tây Vực đưa tới!”
Hàn Anh hào hứng bừng bừng nói: “Đỡ ta đi xem!”
Lúc này Phó Tạ vẫn còn bên trong thư phòng gặp Hồ Xuân Quang, Thẩm Hoài Nhơn cùng mấy vị nữ y từ kinh thành tới.
Phó Tạ ngồi ngay ngắn phía sau án thư hồng mộc mới đổi, trên khuôn mặt
tuấn tú không có có một tí biểu lộ, nhìn qua có chút lạnh lùng.
Đám người Hồ Xuân Quang câm như hến đứng trong thư phòng, cũng không dám nói lời nào.
Phó Tạ cong ngón tay thon dài gõ trên thư án, mắt phượng tĩnh mịch nhìn
Hồ Xuân Quang: “Ngươi xác định trong bụng Vương Phi hoài chính là thai
đôi?” A Anh mang thai đôi, hắn vốn nên vui vẻ, nhưng nghĩ đến tình huống thân thể A Anh, Phó Tạ thật sự là không vui nổi.
Hồ Xuân Quang hành lễ, cúi đầu nói: “Bẩm Vương Gia, lão nô có thể xác định trong bụng Vương Phi chính là thai đôi.”
Trong mắt phượng Phó Tạ mang theo lo lắng nhìn Thẩm Hoài Nhơn.
Thẩm Hoài Nhơn là một nữ nhân cực kỳ bình thường dáng người hơi đầy đặn, dáng vẻ đã qua trung niên, có chút nghiêm nghị cứng nhắc.
Bà hơi quỳ gối, âm thanh nghiêm túc nói: “Bẩm Vương Gia, Thẩm mỗ cũng có thể xác định trong bụng Vương Phi chính là thai đôi.”
Nghĩ đến cả người Hàn Anh nhỏ nhắn xinh xắn nhưng mang song bào thai,
Phó Tạ quả thực là tâm loạn như ma, hận không thể tự mình thay Hàn Anh
sinh con, hoặc nuốt Hàn Anh vào trong bụng, đợi nàng sinh xong sẽ cho
nàng đi ra...
Hồ Xuân Quang thấy Phó Tạ không nói lời nào, biết hắn lo lắng cho Vương
Phi, liền an ủi: “Vương Gia, người không cần phải lo lắng, nếu cần, lão nô tự nhiên tận tâm...”
Phó Tạ cau mày lại, cững không bởi vì Hồ Xuân Quang nói mà không lo.
Thẩm Hoài Nhơn nhìn thoáng qua lão thái giám bất nam bất nữ này, nhìn
Phó Tạ rồi vái chào, thản nhiên nói: “Vương Gia, dáng người Vương Phi
nhỏ nhắn xinh xắn, xương chậu chật hẹp, nếu như... Thẩm mỗ cả gan hỏi
một câu... Bảo vệ lớn hay là bảo vệ nhỏ?”
Phó Tạ nghe vậy, mắt phượng lạnh như tia chớp nhìn Thẩm Hoài Nhơn.