Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 135 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Giờ phút này Phó Tạ căn bản không có suy nghĩ bảo vệ lớn hay bảo vệ nhỏ.



Vấn đề căn bản này không cần cân nhắc, Hàn Anh là thê tử của hắn, là

người thân nhất của hắn, mà thai nhi trong bụng Hàn Anh với hắn mà nói,

chỉ là bởi vì hoài trong bụng Hàn Anh mới khiến hắn coi trọng.



”Nếu như quả Vương Phi sinh thuận lợi, phó mỗ lấy ra nghìn lượng hoàng

kim đáp tạ.” Mắt phượng Phó Tạ híp lại nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Nhơn,

giọng nói cực kỳ êm tai, tuy nhiên lại mang theo lãnh ý lành lạnh, “Nếu

như Vương Phi có gì không hay xảy ra, ta sẽ róc xương lóc thịt mấy người các ngươi, Thẩm đại phu, Phó mỗ nhớ ngươi ở Long châu có hai đệ đệ...”

Thẩm Hoài Nhơn tự tay nuôi dưỡng hai đệ đệ của nàng lớn lên, theo Phó An tra xét, hai đệ đệ của nàng là người nàng coi trọng nhất.



Thẩm Hoài Nhơn không nói gì, thế nhưng hai hàng mồ hôi lạnh chảy ròng

ròng xuống tóc mai của nàng. Nàng vốn không phải người ngu, lúc này

liền nghe hiểu ý trong lời nói của An Tây Vương trẻ tuổi tuấn tú -- nếu

có chuyện ngoài ý muốn, Vương Phi là quan trọng nhất!



Thẩm Hoài Nhơn lúc này đã hiểu, đối với An Tây Vương mà nói, người quan

trọng nhất chính là An Tây Vương Phi yểu điệu được nâng niu.



Nàng luôn là phụ nữ độc lập, nhìn thấy An Tây Vương Phi tuổi còn nhỏ nho nhỏ, thế nhưng nha hoàn hầu hạ bên cạnh có tới mười mấy người, lại càng không cần phải nói tới những người chăm lo việc châm tuyến, người phụ

trách nhà bếp và người hầu hạ Vương Phi đi ra ngoài, trong lòng liền có

chút không ưa vị An Tây Vương Phi kiều diễm xinh đẹp giống như dây leo

phụ thuộc An Tây Vương này.



Đến lúc này bởi vì thái độ của An Tây Vương, chút ngạo khí trước kia

trong lòng nàng giờ phút này toàn bộ hóa thành hư không, trong lòng suy

nghĩ như thế nào hầu hạ Vương Phi nịnh bợ Vương Phi, để giữ được tính

mạng mình cùng với người nhà.



Ánh mắt Phó Tạ chuyển hướng Hồ Xuân Quang: “Hồ đại phu, Phó mỗ sẽ làm

thịt Hứa Lập Dương.” Người khác có lẽ không biết, thế nhưng Phó Tạ biết, đối với lão thái giám Hồ Xuân Quang này mà nói, Hứa Lập Dương là quan

trọng nhất đối với ông, tựa như nhi tử của Hồ Xuân Quang, Hồ Xuân Quang

thậm chí nguyện ý vì Hứa Lập Dương đi tìm chết.



Trên mặt tròn tròn luôn mang theo nụ cười của Hồ Xuân Quang lập tức cứng lại tại chỗ, lưng cũng bất tri bất giác khom lưng xuống, hắn giơ tay

lau mồ hôi lạnh một cái, cúi đầu nói: “Vương Gia xin yên tâm, lão nô

nhất định dốc hết toàn lực, bảo hộ Vương Phi chu toàn.” Hứa Lập Dương

vài ngày trước trở lại kinh thành còn gặp hắn một lần, dặn dò ông nhất

định phải chiếu cố Vương Phi thật tốt, thậm chí còn nắm chặt tay ông

trầm thấp dặn dò một câu -- “Nếu như... an nguy của Vương Phi quan trọng hơn“.



Ông không nghĩ tới Vương Gia cũng là ý tứ này...



Sau khi đám người Hồ Xuân Quang rời đi, trong lòng Phó Tạ không nói ra

được phiền muộn, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, mắt phượng chẳng biết lúc nào ẩm ướt-- hắn không thể tưởng tượng trong sinh mệnh của mình không có

Hàn Anh...



Phó Trữ đi đến, thấp giọng nói: “Bẩm Vương Gia, Trần đại nhân cầu kiến.”
cũng phát hiện được nhược điểm của Phó Tạ -- Phó Tạ sợ nhất là ngứa, vô

luận là sờ hắn hoặc thè lưỡi liếm hắn, luôn có thể làm cho hắn cả người

ngứa cười ra nước mắt.



Thấy Hàn Anh dựa sát người mình lè lưỡi dọa hắn, Phó Tạ vừa bực mình vừa buồn cười, lại không chịu buông tha giáo huấn Hàn Anh, liền thừa dịp

Hàn Anh không sẵn sàng đưa sáp tới.



Ai biết Hàn Anh phản ứng rất nhanh, cực kỳ nhanh lè lưỡi liếm một cái trên lỗ tai Phó Tạ.



Phó Tạ cả người tê rần, lúc này cười nghiêng ngả qua một bên.



Hàn Anh cười ha hả.



Từ khi kì sinh của nàng càng ngày càng gần, nàng và Phó Tạ đã có một

khoảng thời gian không làm chuyện phu thê rồi, nhưng nàng đối với thân

thể Phó Tạ hiểu rất rõ, cho nên cách thức trêu chọc chơi đùa này thường

xuyên phát sinh.



Hai vợ chồng đang tại chơi đùa, bên ngoài truyền đến thanh âm của Tẩy

Xuân: “Bẩm Vương Gia Vương Phi, Quốc Công gia, Hầu Gia, Hầu phu nhân và

Thế tử đến!”



Hàn Anh lập tức ngẩn ngơ: “...” A? Đây là có chuyện gì?



Phó Tạ bị nàng sờ lại thè lưỡi liếm, cười đến mắt phượng rưng rưng sáng

lóng lánh, lúc này không khỏi đắc ý nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu và Tiểu Cữu

Tử đã tới, ta xem làm sao nàng khi dễ ta!”



Hàn Anh “Ngao ô o o o” một tiếng, kéo Phó Tạ qua, há miệng ngậm lấy vành tai của hắn.



Lỗ tai Phó Tạ rất mẫn cảm, bị nàng dùng miệng nóng hừng hực ngậm ướt

sũng, lập tức cả người run lên, cười không thở nổi, rồi lại sợ không cẩn thận làm Hàn Anh bị thương, đành phải cố gắng nhẫn nại.



Phó Viễn Trình, Hàn Thầm và Lâm thị chờ không được, liền dẫn Hàn Đình trực tiếp đi đến nội viện.



Một đoàn người bọn họ đi thẳng đến trước cửa phòng nội viện, Phó Tạ mới từ nhà chính ra nghênh tiếp.



Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú luôn luôn nghiêm cẩn của Phó Tạ phiếm hồng

mắt phượng đầy nước, cẩm bào trên người cũng có chút nhăn, bọn người Phó Viễn Trình rất im lặng.



Phó Viễn Trình và Hàn Thầm khá tốt, nhưng Lâm thị lo lắng cực kỳ, lông

mi tú lệ nhíu lại -- chẳng lẽ Hàn Anh sắp sinh, Phó Tạ và nàng vẫn sinh

hoạt vợ chồng?



Phó Tạ quả thực là muốn tìm cái động chui vào, hắn đỏ mặt hành lễ, mời

phụ thân cùng nhạc phụ mẫu đi vào, lại lúng ta lúng túng giải thích nói: “A Anh lập tức đi ra...”



Lời này quả thực là giấu đầu lòi đuôi, ngay cả Phó Viễn Trình và Hàn Thầm cũng nhíu mày.