Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 136 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Đúng lúc này, Tẩy Xuân và Nhuận Thu đỡ Hàn Anh đi ra.
Hàn Anh đã chải tóc lại, búi tóc đen lỏng lẻo, phía trên chỉ cài một
trâm phượng vàng ròng khảm Hồng Bảo Thạch, trên người mặc áo gấm hoa
viền tơ vàng màu đỏ thạch lựu và váy lụa gấm tuyết, nhìn bụng béo phệ,
thế nhưng da thịt trong trắng lộ hồng, mắt thu thủy bờ môi oánh nhuận,
khí sắc vô cùng tốt.
Nàng vừa ra tới, liền muốn hành lễ cho An Quốc Công và cha mẹ.
Phó Viễn Trình tất nhiên là không thể để cho Hàn Anh hành lễ, vội nói: “A Anh, thân thể con nặng nề, không cần đa lễ!”
Hàn Thầm đi lên kéo tay Hàn Anh, nhìn chằm chằm Hàn Anh nhìn lại nhìn,
thẳng đến xác định tình trạng Hàn Anh coi như không tệ, lúc này mới yên
lòng lại, an ủi Hàn Anh vài câu, cùng Phó Viễn Trình Phó Tạ cùng một chỗ đi ngoại thư phòng nghị sự.
Lâm thị kéo Hàn Anh ngồi xuống giường gấm, hỏi đủ thứ chuyện.
Từ ma ma cười hì hì nắm tay Hàn Đình ở một bên nhìn Hàn Anh, không rời mắt, cũng không tiến lên.
Hàn Đình lại rất có hứng thú với bụng to của tỷ tỷ, đi lên trước thò tay nhỏ sờ sờ, trong mắt to tràn đầy hiếu kỳ.
Sờ soạng tầm nửa ngày, Hàn Đình dùng hai tay khoa tay múa chân ra dấu thật to, cảm thán nói: “Ma ma, bụng tỷ tỷ thật to!”
Chẳng những Từ ma ma nở nụ cười, Lâm thị và Hàn Anh cũng cười.
Hàn Anh duỗi tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của đệ đệ, ấm giọng
nói: “Hàn Đình, đó là bởi vì trong bụng tỷ tỷ có hai tiểu bảo bảo nha!”
Cả Lâm thị và Từ ma ma đều kinh sợ, Lâm thị kinh ngạc nói: “Thai đôi?”
Trong thư Hàn Anh và Phó Tạ cũng không có nói chuyện này!
Hàn Anh gật đầu cười.
Khuôn mặt Lâm thị và Từ ma ma lập tức trắng bạch.
Từ ma ma nhìn Lâm thị: “Phu nhân, nô tài đi xem mấy bà đỡ chúng ta mang đến!” bà phải bàn bạc lại với các bà mụ.
Lâm thị nhẹ gật đầu: “Ngươi mau đi đi!”
Hàn Anh thấy mẫu thân cùng Từ ma ma lo lắng, vội vàng an ủi mẫu thân
nói: “Phó Tạ ca ca mời Hồ công công ở trong phủ, mặt khác trong phủ còn
có nữ y nổi danh Thẩm Hoài Nhơn Thẩm đại phu...”
Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “Nữ y nổi danh trong kinh Hàn Xuân Lan, Tề tú Kim, Hoàng Yến Yến hiện đều ở trong vương phủ!”
Lâm thị đang nóng lòng, nghe tên những đại phu này, cảm thấy cuối cùng
nhẹ lòng được một tí, trước chỉ thị đại nha hoàn Kim Châu mang theo tiểu nha hoàn dẫn Hàn Đình đi chơi, lúc này mới nói: “Vài ngày trước ta nhận được thư của con rể, bắt đầu làm chuyện này, ta đã mang nhũ mẫu tới,
tuổi cũng hợp!”
Hàn Anh căn bản cũng không có cần vấn đề nhũ mẫu, lập tức “A” một
tiếng, lại không nhiều lời. Bất kể nói thế nào, đến lúc đó nàng nhất
định phải kiên trì cho bảo bảo bú sữa của mình.
Vì lo cho nữ nhi, Lâm thị lại lại cười nói: “Ta lần này, mang theo không ít thứ thú vị cho con, có đai lưng dùng để khôi phục vóc dáng sau khi
sinh, còn có một chút nước thuốc dùng để khôi phục thân thể...”
Thấy trong mắt to Hàn Anh tràn đầy hiếu kỳ, bà hạ giọng hàm hồ nói: “Đều là bà ngoại con sai người đưa tới, chính là dược vật khôi phục chỗ đó
chặt chẽ sau khi sinh...”
Hàn Anh nghe mẫu thân nói như vậy, khuôn mặt có chút ửng đỏ, liền không muốn hỏi nhiều.
Cũng không lâu lắm, đợi ở trong nhà chính Phó Viễn Trình và Hàn Thầm
nghe được trong phòng sinh lại truyền tới một tiếng khóc vang dội của
hài nhi, tiếp theo chính là thanh âm của nữ y Thẩm Hoài Nhơn: “Chúc mừng Vương Gia, lại một vị tiểu công tử!”
Phó Viễn Trình nghe vậy trong lòng ê ẩm, không biết sao, hắn chợt nhớ tới người vợ đã chết mà ông rất ít khi nhớ tới.
Ông sờ sờ mặt, phát hiện mình lại có thể rơi lệ.
Phó Viễn Trình luôn luôn không tim không phổi, cho nên cũng rất nghi hoặc tại sao ông lại khóc.
Hàn Thầm thì lệ rơi đầy mặt.
Ông dùng sức lau mặt một cái, nhìn Phó Viễn Trình: “Đại ca, A Anh của ta cũng có hài tử!”
Phó Viễn Trình cúi đầu xuống, không để cho Hàn Thầm phát hiện hắn cũng rơi lệ.
Buổi sáng 15, bởi vì Hàn Anh vẫn còn ở cữ, không tiện đi ra ngoài, Phó Tạ liền ôm hai cái bọc đi thỉnh an nhạc mẫu.
Vài ngày trước đầu phố huyện Úy Thị khu vực kinh đô và vùng lân cận đã
xảy ra sự kiện bộ tộc Tháp Khắc Khắc mạnh mẽ cưỡng gian rồi giết chết
hại dân nữ Hán tộc, bởi vì quan phủ đối với bộ tộc Tháp Khắc Khắc thiên
vị, dân chúng úy thị phẫn nộ tới cực điểm, đánh vào huyện nha gây thành
đại loạn, An Quốc Công Phó Viễn Trình và Hoài Ân hầu bị Thừa Dận Đế ngàn dặm khẩn cấp tuyên trở về.
Hiện nay Hoài Ân Hầu phu nhân Lâm thị mang theo Thế tử Hàn Đình lưu lại An Tây Vương Phủ, ở tiểu lâu trong hậu hoa viên.
Hàn Anh lo lắng, liền sai Tẩy Xuân mang theo hai nha hoàn và hai nhũ mẫu tới.
Cũng không lâu lắm Phó Tạ một người đã trở về.
Hàn Anh đang được Nhuận Thu và Dẫn Ngọc hầu hạ quấn đai bụng mẫu thân
mang tới, thấy Phó Tạ một người trở về, vội vàng cười dẫn theo Nhuận Thu Dẫn Ngọc tránh ra sau tấm bình phong.
Phó Tạ biết rõ nàng đang bận cái gì, bởi vì nha hoàn ở đây, hắn cũng
không đi vào nhìn, sau khi rửa tay liền nằm nghiêng trên giường cầm
quyển sách lên xem.
Hàn Anh chỉnh đốn thỏa đáng, lúc này mới từ sau tấm bình phong đi ra.
Nhuận Thu và Dẫn Ngọc lặng lẽ lui ra ngoài.
Phó Tạ ngẩng đầu nhìn Hàn Anh, trong mắt phượng tràn đầy nhu tình -- sau khi sinh con Hàn Anh so với trước kia đầy đặn hơn rất nhiều, nhìn càng
đáng yêu, sờ cũng càng mềm mại.
Hàn Anh ngồi xuống kế bên hắn: “Ca ca, Phó Tú và Phó Huệ đâu?” Nàng và
Phó Tạ đối với song bào thai, lớn gọi Phó Tú, nho nhỏ gọi Phó Huệ, ngày
thường giống nhau như đúc, đều là mắt xếch mũi cao cằm nhọn, giống dáng
vẻ Phó Tạ, nhìn đáng yêu cực kỳ.
Phó Tạ buông sách, ôm nàng đặt trên người mình, hôn Hàn Anh, lại cười
nói: “Nương giữ Phó Tú, Phó Huệ lại, nói một lát nữa bà sẽ tự mình đưa
qua.”
Hàn Anh nằm trên người Phó Tạ mè nheo vài cái, phát hiện chỗ đó của Phó
Tạ có phản ứng, không khỏi nở nụ cười: “Ca ca, muội giúp huynh một chút
nhé, huynh nói xem muội có chỗ nào tốt?”
Phó Tạ mắt phượng mơ mơ màng màng giọng nói trầm trầm: “A Anh muốn cái gì?”