Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 137 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Hàn Anh thấy Phó Tạ mơ màng, ghé sát bên tai Phó Tạ, ngậm vành tai của

hắn một cái, làm cho Phó Tạ cười đến run run cả người, lúc này mới hi

cười hì hì nói: “28 tháng năm là lễ thánh thọ của bệ hạ, quần thần cần

hiến rượu cam lộ nguyên chất làm rượu mừng sinh nhật vạn tuế, ca ca là

vương khác họ duy nhất của Đại Chu, sợ là phải dâng thọ lễ trân quý nhập kinh chúc thọ đó?” 28 tháng năm năm nay là sinh nhật của Thừa Dận Đế,

Hàn Anh suy đoán Phó Tạ nhất định phải vào kinh chúc thọ.



Phó Tạ “Nha” một tiếng, mắt phượng lấp lánh xuân tình nhìn Hàn Anh.



Hàn Anh đè trên người hắn làm nũng: “Ca ca, ta mang theo Phó Tú, Phó Huệ theo huynh vào kinh nhé!” Nàng không muốn xa Phó Tạ.



Mắt phượng Phó Tạ ngập nước, bên môi còn lưu lại ý cười: “Để ta suy

nghĩ.” Sinh thần của Thừa Dận Đế là 28 tháng năm, hắn dự định cuối

tháng ba xuất phát vào kinh. Hắn nhất định sẽ mang thê nhi theo, nhưng

lúc này Phó Tạ vẫn muốn gây khó dễ cho Hàn Anh.



Hàn Anh lập tức có chút bất mãn, liếc Phó Tạ muốn đứng dậy không để ý tới Phó Tạ.



Phó Tạ giữ không được, đưa tay giữ nàng lại, mắt phượng tĩnh mịch: “Ta đáp ứng nàng, nhưng -- “



Hắn nắm tay Hàn Anh ấn xuống chỗ đó của mình.



Hàn Anh cười hì hì tránh thoát, nhảy qua một bên: “Đợi muội đi súc miệng rửa tay!”



Nàng cười đi vào tắm.



Sau khi dùng xong cơm trưa, Phó Tạ đứng dậy đi tiền viện, Hàn Anh liền

dẫn người đi hậu hoa viên tìm Phó Tú, Phó Huệ thuận tiện thăm mẫu thân

cùng đệ đệ.



Trong tiểu lâu có địa long, rất ấm áp, Phó Tú, Phó Huệ bú sữa nhũ mẫu,

cùng cậu nhỏ Hàn Đình nằm song song trên giường gấm ở phòng ngủ lầu một

phía đông ngủ rồi, ngoại trừ Kim Châu và hai nhũ mẫu, Từ ma ma cũng ở

bên trong với bọn hắn.



Hàn Anh trước tiên gặp mẫu thân, lúc này mới vào xem hai đứa con trai và đệ đệ.



Nhìn nhi tử xong đi ra, Hàn Anh và Lâm thị ngồi ở trên giường gấm nói chuyện phiếm.



Hai mẹ con nói tới lễ thánh thọ 28 tháng năm, Hàn Anh liền hỏi Lâm thị: “Mẫu thân, lễ thánh thọ của bệ hạ trôi qua như thế nào?”



Lâm thị tự mình cầm một chén nghêu hầm táo đỏ đường phèn đưa cho nữ nhi, lại cười nói: “Lễ thánh thọ của Đại Chu chúng ta không phải mỗi năm đều làm, chỉ qua số chẵn, thí dụ như năm nay là bệ hạ bốn mươi tuổi, lần

này là phải tổ chức lớn.”



Bà bưng chén nghêu hầm táo đỏ đường phèn lên, múc một muỗng ăn, lúc này

mới nói: “Lúc trước lễ thánh thọ bất quá là bày tiệc dâng lễ vật mà

thôi, năm nay có tân hoàng hậu, không biết sẽ an bài như thế nào.”



Hàn Anh nghe mẫu thân nói vậy, liền không để ý tới chuyện này, dù sao đều có Phó Tạ sai người an bài.



Tuy rằng bên cạnh có vô số ma ma, nha hoàn và nhũ mẫu hầu hạ, còn có nữ y chiếu cố -- Thẩm Hoài Nhơn được thưởng một ngàn lượng hoàng kim, đã rời đi, lưu lại chính là Hồ Xuân Quang và mấy nữ y đến từ kinh thành -- thế nhưng đối với việc nuôi dưỡng song bào thai Phó Tú, Phó Huệ cũng không

phải chuyện đơn giản, Hàn Anh thường thường bận rộn không ngừng tay.




Lại qua mấy ngày, lễ thánh thọ càng ngày càng gần.



Ngày hôm đó sau khi Phó Tạ hạ triều trở lại nội viện, trịnh trọng dặn dò Hàn Anh: “Mấy ngày nay tổng đốc các nơi hội tụ ở kinh thành, nàng bình

thường rảnh rỗi không nên đi ra ngoài.” Với tư cách đại tướng nơi biên

cương, Thôi Kỳ hôm qua cũng đến kinh thành. Phó Tạ đối với Thôi Kỳ mặc

dù là trừ bỏ thống khoái, nhưng nghĩ đến ân tình của Thôi Kỳ đối với Hàn Anh và Phó Tú, Phó Huệ, Phó Tạ lại có chút do dự.



Hàn Anh ngẩn người, nói: “Ngày mai muội đồng ý mang Phó Du đi đường

chính chọn mua đồ trang sức, nếu không, bảo chủ tiệm đưa vào trong phủ

chọn!”



Phó Tạ suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu đáp ứng.



Đường chính là nơi tập trung các cửa hàng châu báu đứng đầu kinh thành,

hơn hai mươi chủ cửa hàng nhận được thông tri của Quốc Công Phủ, sáng

sớm ngày hôm đó những chủ tiệm này liền phái nữ đồng sự chuyên môn làm

buôn bán với các nữ quyến gia đình giàu có mang theo hàng hóa ngồi xe đi tới Quốc Công Phủ.



Phó Bình mang người kiểm tra một phen, lúc này mới mang các nàng đi Đông Thiên viện.



Dọc theo đường hẻm phía nam liền đến trước cửa nội viện, Phó Bình giao

những nữ đồng sự này cho Tẩy Xuân, do Tẩy Xuân dẫn vào nội viện.



Tẩy Xuân để những người này ở lại hành lang, tự mình đi vào phục mệnh.



Người Phó Tú, Phó Huệ bú sữa xong thì ngủ ở phòng ngủ, lúc này Hàn Anh

đang cùng Phó Du ngồi ở trên giường gấm nói chuyện phiếm, nghe Tẩy Xuân

bẩm báo, liền phân phó nói: “Trước gọi hai nhà vào đi!”



Cũng không lâu lắm, Phó Du liền chọn không ít đồ trang sức, Hàn Anh cũng chọn mấy thứ, chuẩn bị chọn cho mẫu thân Lâm thị mấy thứ.



Bởi vì Lâm thị thích đồ trang sức trân châu, Hàn Anh liền dặn dò Tẩy Xuân mang nữ đồng sự của Nam trân lầu đi vào.



Nữ đồng sự này gầy teo cao cao, so với nam tử bình thường còn cao hơn,

nhưng làn da ngăm đen, lớn lên rất bình thường, rất không dễ làm người

khác chú ý.



Lúc Hàn Anh nhìn nữ đồng sự dâng trân châu, cảm thấy nữ đồng sự này

dường như lén nhìn mình, liền giương mắt nhìn sang, lại phát hiện nữ

đồng sự này kính cẩn rủ mi mắt xuống, cũng không có nhìn mình.



Ngón tay của nữ đồng sự này thon dài, so với nữ nhân bình thường muốn lớn hơn một chút.



Thấy An Tây Vương Phi xem xong ngăn kéo tầng thứ nhất, nàng liền đóng

lại ngăn kéo tầng thứ nhất, kéo ra ngăn kéo tầng thứ hai, chỉ vào chỉ đồ trang sức khảm trân châu màu đen nhung tơ bên trong, nói giọng khàn

khàn: “Vương Phi, người xem trân châu này đi, từng viên lớn như quả nhãn vậy, mà lớn nhỏ đều sáng loáng trơn bóng...”



Hàn Anh cả người chẳng biết lúc nào trở nên cứng ngắc, hai mắt to không

hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nữ đồng sự này nữ -- giọng nói này nàng

nhận ra nha!