Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 140 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Thừa Dận Đế bị sủng cơ Tháp Khắc Khắc dụ dỗ đi vào thiên điện Thải Phượng điện, Lệ hoàng hậu đang ở đó chờ hắn.
Thừa Dận Đế mang theo chút men say dưới sự hướng dẫn của Lệ hoàng hậu,
xuyên qua cửa sổ mật thất nhìn sang, thật sự nhìn rõ ràng An Tây vương
phi ngồi ngay ngắn trên Thải Phượng điện.
Lệ hoàng hậu thấy mắt Thừa Dận Đế nhìn dăm đăm, nghiêng qua nói với hắn một câu: “Bệ hạ, nô tì không có lừa ngươi a?”
Thừa Dận Đế ngơ ngác nhìn chén rượu bích sứ hoa văn hoa cỏ trong tay,
ngửa đầu mỉm cười nhìn nữ quan sau lưng An Tây vương phi, lửa trong tim
từng hồi nhảy lên: “Hàn thị thật đẹp... Đây mới là hồi mâu nhất tiếu
bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc[1].
[1] Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc 回眸一笑百媚生,六宮粉黛無顏色 (Trường hận ca 長恨歌): Nàng liếc mắt lại, mỉm một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh, khiến cho các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc..”
Lệ hoàng hậu thấy Thừa Dận Đế đã hoàn toàn bị mỹ mạo của An Tây Vương
Phi mê hoặc, ngũ quan lập thể trên khuôn mặt được trang điểm rực rỡ hiện ra một nụ cười ác độc: Phó Tạ, ngươi làm ta rơi vào nơi dơ bẩn này, ta
cũng muốn thê tử của ngươi chịu đau khổ giống vậy!
Bỗng nhiên Thừa Dận Đế thấp giọng gọi nàng: “Hoàng hậu, nàng đi đi! Nàng đi đi!”
Lệ hoàng hậu cười híp mắt đi lên trước, ngửa đầu nhìn Thừa Dận Đế, nhưng tay cách quần áo cầm bộ vị kia của Thừa Dận Đế, trong mắt to tràn đầy
mập mờ: “Bệ hạ, người có muốn...”
Thừa Dận Đế luôn luôn cùng nàng điên loan đảo phượng không từ bất cứ
việc xấu nào, lúc này đã hiểu ý trong lời nói của Lệ hoàng hậu, không
thể chờ đợi được nói: “! Trẫm!” Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ vẫn
phong lưu.. Cho dù hắn cưỡng bức Hàn thị, chỉ cần gạt Phó Tạ, Hàn thị
làm sao lại dám nói ra?
Lệ hoàng hậu mị hoặc cười cười, lấy tay nắm chặt tay Thừa Dận Đế đang đổ mồ hôi ẩm ướt: “Bệ hạ, nô tì mang người đi...”
Phó Tạ vẫn đầu ngồi tại vị trí cũ.
Cung nữ mỹ mạo hầu hạ phía sau hắn chẳng biết lúc nào lui xuống, đổi
thành rồi một cung nữ hình dáng bình thường, nàng làm bộ rót rượu, bờ
môi mấp máy: “Vương Gia, tiểu Hứa công công hầu hạ Vương Phi thay quần
áo ở thiển bích các. Hoàng hậu nương nương dẫn bệ hạ xuôi theo mật đạo
đi ngự hoa viên.”
Phó Tạ nghe vậy, mắt phượng híp một cái, nhẹ nhàng thả chén trà bích sứ
trong tay ra, đứng dậy đi về hướng thống lĩnh cấm quân Tiêu Đại Nghĩa
đứng hầu trong điện thấp giọng nói: “Dẫn người theo ta đi Thiển Bích Các ngự hoa viên.”
Tiêu Đại Nghĩa là nằm vùng Phó Tạ lưu ở kinh thành, nghe vậy liền nói ngay: “Tiêu Hạ cẩn tuân dụ lệnh của Vương Gia.”
Hắn lặng lẽ vẫy vẫy tay, ra hiệu một tiểu đội cấm quân đuổi theo, hộ tống bảo vệ Phó Tạ đi hướng ngự hoa viên.
Lúc này mưa đã mưa lớn rồi, giọt mưa rơi trên hoa cỏ ở ngự hoa viên phát ra thanh âm “Bành bạch” thanh thúy.
Tiêu Đại Nghĩa từ trong tay thân tín nhận một kiện áo tơi định phủ lên cho Phó Tạ, lại bị Phó Tạ liên tục bước nhanh đẩy ra.
Lễ phục quận vương của Phó Tạ cơ hồ ướt đẫm, trên khuôn mặt tuấn tú cũng đầy nước mưa, hắn lau mặt một cái, ở trong mưa bước nhanh mà đi.
Tiêu Đại Nghĩa mang theo cấm quân mặc áo giáp chăm chú đi theo.
Nhà nhỏ bằng gỗ có hình bát giác, cửa cũng có bốn phía Đông Tây Nam Bắc, bên trong nhà nhỏ bằng gỗ trang trí hoa lệ thoải mái dễ chịu, màn che
trơn bóng màu sắc thanh lệ, hương bách hợp nhạt dễ ngửi, ngay cả đồ dùng dùng chung cũng rất tinh xảo, thế nhưng Hàn Anh nhìn mái vòm hình bát
giác này, cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn, tốc độ liền nhanh
Phó Trữ kính cẩn đáp “Vâng“.
Tết âm lịch rất nhanh liền đi qua. Lập xuân qua đi, thời tiết càng ngày càng ấm áp hơn.
Ngày hôm đó thời tiết trong xanh gió xuân ấm áp, Phó Bình mang theo mấy gã sai vặt cùng Phó Tú, Phó Huệ ở trong sân ngoại thư phòng chơi đùa
truy đuổi.
Phó Tạ đứng ở bên trong cửa sổ lẳng lặng nhìn, chuẩn bị chốc lát nữa mang theo Phó Tú, Phó Huệ đến sa trường luyện đấu vật.
Phó Tú, Phó Huệ cũng không biết cuối cùng giống ai, mỗi ngày sáng sớm
liền muốn rời giường, buổi tối đã khuya còn kiên trì chơi đùa không chịu ngủ, rất cần cù.
Đúng lúc này, Phó Trữ và Trần Hi cùng một chỗ sãi bước đi vào: “Bẩm Vương Gia, khẩn cấp kinh thành ngàn dặm!”
Phó Tạ nhận thơ báo nhìn lướt qua.
Phó Trữ thấp giọng nói: “Tộc nhân của Lệ hoàng hậu mưu đồ chiếm đóng đất đai do Lâm Thước Lâm Hộc huynh đệ canh giữ, đánh chết phụ thân của
huynh đệ Lâm thị, huynh đệ Lâm Thước Lâm Hộc giơ lên phản kỳ phát động
phản loạn, suất lĩnh phản quân đánh vào kinh thành.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của hiện ra một vòng dị sắc: “Bệ hạ đâu?”
Đôi mắt Phó Trữ tỏa sáng: “Bẩm Vương Gia, bệ hạ trong loạn quân không biết tung tích.”
Trần Hi lại cười nói: “Vương Gia, người muốn cho bệ hạ dùng phương thức gì... Băng hà?”
Phó Tạ mỉm cười: “Đợi đại quân "Thanh Quân Trắc, dẹp yên quốc nạn" của chúng ta đi đến Lạc Châu, bệ hạ băng hà cũng không muộn.”
Trần Hi cười đáp “Vâng“. Thừa Dận Đế mấy năm này làm trời làm đất, rốt cuộc là tự hắn muốn tìm đường chết.
17 tháng hai, tin tức Thừa Dận Đế băng hà trong loạn quân truyền khắp
Đại Chu, An Tây Vương Phó Tạ trước tiên giơ lên cờ hiệu "Thanh Quân
Trắc, dẹp yên quốc nạn", suất lĩnh hai mươi vạn đại quân tới kinh thành
bình định phản loạn.
Đại Tướng Chu Thanh dưới trướng Phó Tạ che chở An Tây vương phi và hai tiểu công tử theo sát phía sau, cũng chạy tới kinh thành.
20 tháng ba, Phó Tạ sai đại tướng Duẫn Vũ Trạch, Tưởng Vân Xuyên dẫn đầu binh sĩ Tây Cương công phá kinh thành, thu phục phản quân, tru sát
nhằm báo thù cho Thừa Dận Đế, trảm tộc nhân Lệ hoàng hậu, mở nhà kho
giúp dân nghèo, các châu xa gần đều nhao nhao hưởng ứng.
Tám tháng tư, Tổng đốc Lương Châu Trần Hi và Tổng đốc Long Châu Thôi Kỳ
tiên phong dâng tấu chương ủng hộ lên ngôi, văn võ quần thần rất nhanh
liền hưởng ứng.
Trong tiếng hộ lên ngôi của văn võ đại thần, An Tây Vương Phó Tạ vào
ngày tám tháng năm chính thức làm hoàng đế, quốc hiệu Lương, là Lương
Cao Tổ, phong Hàn thị là hoàng hậu, trưởng tử Phó Tú là Tấn vương, thứ
tử Phó Huệ là Tần vương.
Lương Cao Tổ và Hàn hoàng hậu phu thê tương đắc, bên nhau cả đời.
‘Lịch sử Đại Lương’ nhắc tới: “Hàn hậu tính tình rất đố kỵ, nhưng dung
mạo xinh đẹp, rất được Cao Tổ yêu, yêu đến cực điểm, hậu cung không ai
dám chống lại. Cuối cùng hậu cung của cả đời Cao Tổ chỉ có một mình Hàn
hậu mà thôi.”