Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 17 : Thông suốt
Ngày đăng: 19:56 19/04/20
Nhìn thấy Phó Tạ, Hàn Anh cảm thấy hai mắt tỏa sáng, hơn sáu tháng không gặp, Phó Tạ từ một thiếu niên ngây ngô đã trở thành một thanh niên rồi, hơn nữa còn là thanh niên vô cùng khôi
ngô tuấn tú.
Nhưng, lúc này điều làm nàng quan tâm nàng không phải Phó Tạ, mà là cha mẹ của nàng.
Mấy người Tô Tương Chi, Trần Bình, Phó An, Phó Trữ, Phó Bình và Phó Tĩnh đứng sau lưng Phó Tạ, Hàn Anh đều biết hết, thế nhưng trong đám người
này nàng vẫn tìm không thấy được cha nương của mình, liền ôm toàn bộ hy
vọng nhìn về phía Phó Tạ, ý đồ muốn nhìn lướt qua phía sau Phó Tạ xem
thử còn có người nào hay không.
Tuy Phó Tạ là thiếu niên trẻ tuổi, lộ ra dáng người cao gầy vai rộng eo
nhỏ chân dài, thế nhưng với thân thể nhỏ bé này mà muốn giấu người phía
sau thì quả thật không được, Hàn Anh đành phải thất vọng thu hồi ánh mắt nhìn Phó Tạ, đoan đoan chánh chánh quỳ gối hành lễ: “Bái kiến Phó Tam
ca.”
Từ ma ma cũng đi theo tới, đám người Tẩy Xuân cũng quỳ gối hành lễ theo: “Bái kiến cô gia.”
Phó Tạ: “...” Hắn cảm thấy, lúc này Hàn Anh có vẻ là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì không nói ra được.
Mắt phượng của hắn híp lại nhìn Hàn Anh, có chút thất thần.
Phó Tạ nhớ tới thật lâu trước đây hắn tự tay trồng một chậu hoa sơn chi
xanh biếc, vào một buổi sáng sớm mùa hè bỗng nhiên nở ra một đóa hoa
trắng như tuyết toả hương thơm, điềm đạm đáng yêu, còn mang theo một
giọt sương óng ánh, khẽ đung đưa trong gió sớm.
Chậu hoa sơn chi này chỉ nở một đóa, và cũng chỉ nở một lần này.
Phó Tạ rũ mắt xuống, sau đó lại nhìn Hàn Anh, ý bảo nàng đi theo mình quay về sân viện.
Phó An và Phó Trữ tiến lên chia ra nhận lấy dây cương và roi ngựa.
Hàn Anh phong thái thanh nhã hơi nghiêng người cúi đầu chờ Phó Tạ đi
tới, đợi hắn đến gần nàng mới ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, mang trên mặt vẻ
điềm mật, ngọt ngào vui vẻ, cố ý hạ thấp giọng hỏi: “Ca ca, cha mẹ muội
bây giờ đang ở đâu?” Nàng lo lắng nhất chính là cha mẹ nàng rồi.
Nghe được nàng nũng nịu gọi mình “Ca ca”, Phó Tạ cảm thấy trái tim của
mình giống như được ngâm vào dòng nước ấm, vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Hắn nhìn nha đầu lớn phổng phao trước mắt, cảm thấy Hàn Anh vẫn có gì đó là lạ.
Hàn Anh thấy Phó Tạ không nói lời nào mà chỉ lo nhìn mình, liền đến gần
một chút hỏi lại một lần nữa: “Ca ca, cha muội đâu? Không phải nói ông
ấy cũng vào kinh sao?”
then chốt, đã biết chuyện nam nữ, nhưng bởi vì nàng còn nhỏ mà đi tìm
những nữ nhân khác phá thân...
Phó Tạ sững sờ: “... Cái gì?” Lời này có ý gì?
Mắt to Hàn Anh ngập nước nhìn hắn, coi như là chuyện đương nhiên khí thế hào hùng nói: “Tuổi muội còn nhỏ, tất nhiên là không thể thành thân,
nhưng trước khi thành thân huynh không được đi tìm những nữ nhân khác!”
Về phần sau khi thành thân, nàng có rất nhiều biện pháp...
Khuôn mặt Phó Tạ lập tức lần nữa đỏ như sưng huyết. Hắn liên tục vuốt
tóc không dám nhìn Hàn Anh, sau một lúc lâu mới nói với giọng khàn khàn: “Ta sẽ không. Muội yên tâm.” đại khái là hắn trổ mã hơi muộn, lúc trước thật đúng là không nghĩ tới loại chuyện đó.
“Thật sự?” Hàn Anh nghi ngờ mà đánh giá hắn, sợ hắn nuốt lời.
Phó Tạ cầm chén trà nhỏ vừa được Hàn Anh uống hai phần, uống một hơi cạn sạch nước trà bên trong: “Đại trượng phu một lời đã nói ra, bốn con
ngựa có rượt cũng không kịp, tự nhiên nói lời giữ lời.”
Tròng mắt đen lúng liếng của Hàn Anh đảo lòng vòng: “Vậy huynh phải thề
độc, nếu cùng những nữ nhân khác, liền cả đời không thể... giao hợp.”
Phó Tạ không thể nhịn được nữa, nhìn Hàn Anh: “Muội có phải là nữ nhân không?”
Hàn Anh hùng hồn nhìn hắn: “Năm nay muội mới mười ba tuổi, đương nhiên không phải nữ nhân!”
Phó Tạ nghẹn họng trân trối không lời nào để nói, chỉ có nước bỏ chạy thôi.
Hắn lướt qua Hàn Anh, chạy trối chết.
Sáng sớm ngày thứ hai Phó Tạ thức dậy liền đi tắm, vẻ mặt nghiêm nghị dặn dò Phó Tĩnh: “Chuẩn bị một chậu than.”
Phó Tĩnh cho rằng công tử muốn đích thân thiêu hủy tài liệu quan trọng, rất nhanh liền đưa tới một chậu than hừng hực lửa.
Phó Tạ nhàn nhạt liếc Phó Tĩnh: “Đi ra ngoài trước đi!”
Một lát sau Phó Tĩnh đi vào thu thập, lại nghe trong phòng có mùi khét,
giống như mùi tơ lụa bị thiêu cháy, nhưng không dám hỏi nhiều, vội vàng
lấy chậu than đi ra.
Đợi trong phòng chỉ còn lại có một mình mình, Phó Tạ đưa tay ôm mặt, sau nửa ngày không tiếng động.
Giấc mộng kia thật sự... Thật sự là quá... Quá...
Xem ra, hắn phải tận lực tránh mặt Hàn Anh thôi.