Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 23 : Khóe miệng

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Hàn Anh hơi nghiêng người, đợi Hàn Bội, Hàn Diễm cùng Hàn Linh chạy tới, lúc này mới có hành lễ chào hỏi các nàng.



Mai Hương nhẫn nại thỉnh an với tỷ muội Hàn Bội, sau khi đứng dậy hai

mắt tỏa sáng nhìn Hàn Anh: “Bẩm Nhị cô nương, Tam lão gia vừa mới chỉ

thị Đường Đại Phúc truyền tin tức, nói bệ hạ hồng ân, phong Phó tam công tử làm Điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ!”



Hàn Anh suy nghĩ một lát mới tiêu hóa được tin tức của Mai Hương vừa

nói, thống lĩnh cấm quân Kinh Thành, Trưởng Quan là Đô Chỉ Huy Sứ, Điện

Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ tuy là phó chức, nhưng quyền cao chức trọng,

xưa nay chỉ có thứ sử trở lên mới có thể đảm nhiệm chức đấy.



Nghĩ đến bản lĩnh trị quân của Phó Tạ, hắn có thể từng bước thăng chức,

Hàn Anh vô cùng vui mừng, híp mắt to, trên má một đôi lúm đồng tiền nho

nhỏ lúc ẩn lúc hiện, cả người tràn đầy vui vẻ.



Hàn Bội ở bên cạnh nghe xong, trong lòng chua chát, lại thấy Hàn Anh

cười đến mắt híp lại, lòng càng đố kỵ nhiều hơn, hai tay giấu ở trong

tay áo nắm chặt lại, rốt cuộc nhịn không được nói: “Con nít cũng có thể

bò lên trên địa vị cao, xem ra trong triều có người làm quan cũng tốt,

không phải ai cũng có một hảo tỷ tỷ giúp thăng quan phát tài!” Năm năm

trước Hàn Anh cùng Phó Tạ đính hôn, nàng đã gặp qua Phó Tạ một lần,

trong ấn tượng Phó Tạ là một tiểu nam hài tóc cắt ngang trán, mắt phượng môi son trông như một tiểu cô nương xinh đẹp; về sau Hàn Anh đi theo

Hầu phu nhân Lâm thị trở về Ngọc Khê, Phó Tạ cũng bị An quốc công mang

đi Liêu Châu, nàng cũng chưa từng gặp lại, ở trong trí nhớ của nàng Phó

Tạ vĩnh viễn là tiểu nam hài xinh đẹp, không hề lớn lên.



Hàn Anh hít sâu một hơi nhằm ngăn chặn lại lửa giận trong lòng, mỉm cười nhìn chung quanh.



Sấu Đông tiến lên một bước ý định thay nàng phản bác, lại bị Hàn Anh

ngăn cản trở về, Phó Tạ đối với nàng rất tốt, là “Thân ái Ca ca” của

nàng, nàng không muốn mượn tay người khác.



Mai Hương cau mày lại, nói “Đại cô nương sao người có thể nói như vậy”.



Hàn Bội nâng cằm, vẻ mặt cương quyết bướng bỉnh, chờ Hàn Anh mở miệng cãi nhau với nàng.



Hàn Diễm rủ mắt xuống đứng xem ở một bên.



Hàn Linh thì có chút sợ hãi núp sau lưng Hàn Diễm, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.



Hàn Anh khẽ cười một tiếng: “A...” Sau đó tiến lên một bước, nhìn chằm

chằm Hàn Bội, vẻ mặt ngây thơ nói: “Ơ, Đại tỷ tỷ, lời người nói thật

thâm ảo, một câu muội muội nghe cũng không hiểu nổi? Cuối cùng ai là

"con nít" bò lên trên địa vị cao? ai "Trong triều có người làm quan"?

Cuối cùng ai có "Một hảo tỷ tỷ giúp thăng quan phát tài"?”



Nét mặt nàng nghi ngờ, giọng nói lại thanh thúy cực kỳ, trọng âm đều là

một chữ “Ai”, một câu tiếp một câu, mỗi một câu đều đâm vào lòng người.



Hàn Bội bị nàng từng bước ép sát, hỏi một câu cũng không đáp được, trên

lưng bất tri bất giác xuất ra tầng một mồ hôi lạnh, khi Hàn Anh tới gần, nàng không tự chủ được lui về phía sau, đang muốn mạnh mẽ giải thích

vài câu, lại phát hiện Hàn Anh buông tha nàng, nhẹ nhàng đi về phía

chánh đường.


lại nhớ tới tin tức mật thám từ liêu châu truyền đến, nói ngoại hiệu Phó Tạ ở liêu châu là ngọc diện Tu La...



Hứa Chiếu Thủy không khỏi rùng mình, khuôn mặt thanh tú trở nên tái nhợt.



Sau khi Bái kiến Thừa Dận Đế, Phó Tạ đi ra điện Sùng Chính.



Đứng trước cửa cung, Phó Tạ tiếp nhận danh sách ban thưởng của Thừa Dận

Đế cùng phó Hoàng Hậu, nhìn tám hòm xiểng sơn hồng mạ vàng được thái

giám khiêng ra có chút dở khóc dở cười, từ khi phó Hoàng Hậu cùng Thừa

Dận Đế hỏi chuyện chung thân của hắn, mà hắn lại hàm súc không phải Hàn

Anh không cưới, Thừa Dận Đế lập tức ban thưởng cho hắn không ít tơ lụa

son phấn châu báu, ai biết Đế hậu lại thưởng những vật này.



Hắn nhàn nhạt phân phó Phó Bình: “Cầm danh thiếp của ta, kể cả tặng phẩm lần trước bệ hạ ban thưởng đều đưa cho Hàn cô nương.” Hắn cũng chỉ là

tạm ở phủ quốc công, những thứ châu báu tơ lụa son phấn này vẫn là cho

Hàn Anh, tăng thêm thể diện cho nàng, cho người ta biêt mình đứng ở phía sau của nàng, không thể coi thường nàng; đồng thời cho nàng sống sung

túc hơn.



Phó Bình đáp “Vâng”.



Phó Tạ lại nói: “Đem cái hòm đựng bao lì xì ta kêu ngươi chuẩn bị cũng

đưa qua đi!” Hàn Anh ăn nhờ ở đậu, không thể thiếu tiền thưởng được,

chuẩn bị nhiều bao lì xì cho nàng cũng là hợp tình hợp lí.



Phó Bình: “... vâng.” Công tử, ngài là vị hôn phu của Thiếu phu nhân, không phải là phụ thân...



Phó Tạ nhận dây cương cấm quân hầu hạ đưa tới, phi thân lên ngựa, thúc

mã chạy như bay mà đi. Chức vụ Đô Chỉ Huy Sứ còn bỏ trống, tạm thời do

hắn phụ trách, hắn còn phải đi xử lý công sự đây!



Phó Tĩnh mang theo mấy vị cấm quân vội vàng lên ngựa đuổi theo.



Hàn Anh lúc này đang bận rộn.



Hôm nay trời âm u, trong phòng có chút tối, nàng sai người đem giường

trúc ra bên ngoài hành lang, phía trên trải một tấm nệm gấm, nàng ngồi

trên nệm gấm thêu thùa may vá.



Nàng dùng gấm đen có đường vân làm cho Phó Tạ một cái trường bào cổ tròn, dùng bạch la (chất liệu bằng tơ mỏng để mặc mát)may trung y cho hắn mặc bên trong quan phục, lại dùng lụa trắng may quần,

sau đó may một đôi vớ lụa trắng, cuối cùng làm một đôi giày da màu đen

võ tướng hay mang.



Trường bào cổ tròn thì may xong rồi, hiện tại Hàn Anh đang chuyên tâm may trung y.



Từ ma ma ngồi ở một bên dùng cái dùi và kim khâu lớn cùng dây thừng làm đế giày.



Thêu thùa thì Hàn Anh không chịu nhờ người khác, Tẩy Xuân liền ngồi ở

một bên quấn sợi tơ, Nhuận Thu thì đứng ở trước giường trúc cầm kéo cắt

lụa trắng chuẩn bị thay cô nương làm vớ trắng, Hoán Hạ thì ra ra vào vào hầu hạ trà nước, trái cây.



Mọi người ai cũng bận rộn, bỗng nhiên giọng nói Sấu Đông từ bên ngoài

truyền đến: “Cô nương, có khách nhân đến!” Sấu Đông cùng một tiểu nha

hoàn ngồi ở ngoài cổng giữ cửa.