Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 22 : Hầu phủ
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Đường Đại Quý dẫn theo mấy gã sai vặt cỡi
ngựa đi ở phía trước dẫn đường, còn Phó Tạ mang theo một đội kỵ binh bảo vệ xe ngựa Hàn Anh từ cửa thành Tây Nam tiến vào thành.
Bởi vì biết rõ có Phó Tạ ở ngay bên ngoài, cho nên Hàn Anh cực kì yên ổn ngồi trong xe, cũng không có thò đầu ra nhìn xung quanh hay kéo mành xe ra nhìn.
Một đoàn người trực tiếp đi vào từ cửa hông phủ Hoài Ân hầu, đi dọc theo bóng rừng ở phía cánh đông, không biết đi bao lâu, xe ngựa rốt cuộc
cũng ngừng lại.
Một lát sau, cửa xe mở ra, Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu tiến lên đỡ Hàn Anh giẫm lên ghế nhỏ xuống xe ngựa.
Hàn Anh vừa xuống xe liền thấy Phó Tạ cùng một thanh niên mi thanh mục
tú mặc tử sam đi tới, nàng loáng thoáng nhận ra là đại đường huynh Hàn
Lập nhà Nhị thúc, liền hành lễ nói: “Bái kiến đại ca.”
Hàn Lập hơi hơi đánh giá, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc: “Nhị muội... Lớn như vậy?” sao lại xinh đẹp kiều diễm như vậy?
Hàn Anh cười cười, ánh mắt lại nhìn về phía Phó Tạ, Phó Tạ cũng đang nhìn nàng, hai người nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
Ánh tà dương màu vàng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ, thật sự là xinh đẹp không nói nên lời. Trong lòng Hàn Anh rung động, tim cũng đập
nhanh thêm vài phần, nàng không dám nhìn nữa, lặng lẽ dời ánh mắt.
Phó Tạ nhìn nàng, thản nhiên nói: “Nhớ phải chăm chỉ ôn bài, năm ngày sau Phó Bình tới đây lấy bài luận.”
Hàn Anh nhu thuận hành lễ: “Vâng. Ca ca.” Trước mặt người khác nàng nhất định phải lưu lại mặt mũi cho Phó Tạ.
Phó Tạ lúc này mới nhìn về phía Hàn Lập: “Hàn huynh, mời!”
Hàn Lập còn đứng đó chưa chịu đi, hắn còn muốn tạo mối quan hệ với đường muội phu kiêm quốc cữu gia Phó Tạ, bởi vì muốn lôi kéo Phó Tạ, cho nên
tự nhiên biết phải nghe lời, vì vậy đáp “được”, lúc này mới dặn dò mấy
bà tử đứng trước cửa thùy hoa[1] “Dẫn Nhị cô nương đi Khánh Thọ Đường!”
Hiện nay trong Hoài Ân hầu phủ thì hai vợ chồng Nhị lão gia Hàn Hoài
cùng Nhị phu nhân Phương thị ở tại nhà chính, còn Thái phu nhân Mạnh thị thì ở Khánh Thọ Đường phía sau nhà chính.
Bà tử đáp “Vâng”, vui vẻ dẫn đám người Hàn Anh đi vào cửa thuỳ hoa. Hàn Anh đi rất chậm.
Nàng vừa đi vừa quan sát cảnh trí xung quanh, trong lòng vô cùng xúc
động, cảnh còn người mất, năm năm trước nàng cùng mẫu thân vào kinh thăm tổ mẫu, chính là ở trong viện này, hôm nay nàng nhìn lại, phát hiện
không ít nha hoàn với y phục sáng sủa đang đứng ở hành lang, còn có mấy
vị phu nhân đợi ở bên ngoài, xem ra nơi này chắc là chỗ ở của quản gia,
vậy là Nhị thẩm cùng Nhị thúc đã chuyển vào ở trong nhà chính hầu phủ
rồi.
Tuy trong lòng Hàn Anh xúc động, nhưng nàng cũng không có ý định ở lại
nơi này. Nơi này vẫn là hầu phủ nguy nga lộng lẫy, còn nàng trên thực tế đã là một khách qua đường rồi, có lẽ không bao lâu nữa, nàng sẽ đi Liêu Châu đoàn tụ với cha mẹ. Còn hầu phủ sẽ để lại cho bọn họ thôi.
Sau khi đi qua tiền sảnh, đại môn được sơn màu hồng hiện ra trước mắt,
đại môn mở rộng, có hai ba nha hoàn mặc váy trắng đứng trước cửa, vừa
thấy bà tử dẫn một tiểu mỹ nhân xinh đẹp vừa thanh thuần vừa mị hoặc đi
đến, đều ngây người một hồi, sau đó liền cười chạy ra đón, dẫn đầu là
một nha hoàn xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, giọng nói trong trẻo cất
lên: “Đây là Nhị cô nương sao? rốt cuộc đã đến rồi! Thái phu nhân, Đại
phu nhân, Nhị phu nhân, đại cô nương, Tam cô nương cùng Tứ cô nương cứ
nhắc người mãi!” Nàng là đại nha hoàn Mai Hương được lòng Thái phu nhân
Buổi tối Thái phu nhân sai nha hoàn đến truyền lời, cho phép Hàn Anh không cần đi qua.
Hàn Anh thật sự cũng quá mệt mỏi, vội vàng ăn một ít, rửa mặt liền đi ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng ngày thứ hai, mắt Hàn Anh còn chưa mở ra đã phân phó Tẩy Xuân:
“Nhanh mau giúp ta chuẩn bị lụa trắng cùng lụa xanh nhạt, ta phải may
quần áo!”
Năm ngày sau chính là sinh nhật của Phó Tạ, nàng nhất định phải tự tay chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn.
Nhuận Thu mang theo hai tiểu nha hoàn hầu hạ Hàn anh rửa mặt, Sấu Đông
cố ý ở bên cạnh lầm bầm lầu bầu nói: “Hôm nay cô nương may quần áo cho
cô gia, thế nhưng là cô gia yêu cầu cô nương chừng nào nộp bài luận?”
Hàn Anh: “... Ngày mai!”
Từ ma ma cười: “’Ban ngày ung dung dạo chơi khắp nơi, buổi tối khêu đèn
vá đũng quần’ cô nương, câu này là dùng cho người là đúng nhất đó? Trên
đường vào kinh đi gần bảy tháng, cô gia kêu người đọc sách? Người lại đi may y phục cho cô gia? Ngươi chỉ lo chơi đùa thôi!”
Bị ma ma của mình nói như vậy, Hàn Anh nhịn không được giải thích: “...
con làm được cho cha mẹ mấy bộ y phục, vài đôi giày lận đó...” giày cho
cha mẹ là nàng thêu, đế giày thì do Từ ma ma giúp nàng đóng, cho nên hắn mới nói nàng không đủ sức khỏe.
Từ ma ma nhẹ gật đầu, cười khẽ nói: “nhưng ma ma giúp cô nương đóng đế giày mà!”
Hàn Anh liếc Từ ma ma: “...”
Từ ma ma sợ nàng không vui, vội nói: “Bà cô nhỏ ơi, cô chỉ cần bắt đầu
từ hôm nay cố gắng đọc sách thêu hoa, ma ma ta từ nay về sau sẽ không
nói gì nữa!”
Hàn Anh lầm bầm: “con biết rồi!”
Từ ma ma cùng nhiều nha hoàn thấy nàng không tình nguyện như trước đấy, không khỏi đều nở nụ cười.
Hàn Anh sau khi trang điểm sửa soạn xong, lưu lại Từ ma ma giữ nhà, mình thì dẫn theo Tẩy Xuân cùng Sấu Đông đi qua tiểu hoa viên đến Khánh Thọ
Đường thỉnh an Thái phu nhân.
Nàng Vừa Đi trong tiểu hoa viên vừa cân nhắc việc an bài những người đi Liêu Châu hầu hạ cha mẹ.
Thế nhưng đây là việc trọng đại, nàng định mấy ngày nữa Phó Tạ gặp một lần, cùng Phó Tạ thương lượng một chút.
Vừa mới vào Khánh Thọ Đường, đại nha hoàn Mai Hương bên người Thái phu
nhân liền cười chạy ra đón, quỳ gối hành lễ: “Có tin vui cho Nhị cô
nương!”
Hàn Anh mỉm cười, còn chưa kịp nói chuyện, sau lưng liền truyền đến âm
thanh của Hàn Bội: “Không biết Nhị muội muội có tin gì vui?”