Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 28 : Sa vào

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Thấy Hàn Anh kiên trì như vậy, Phó Bình muốn nói lại thôi, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là dẫn Hàn Anh ra khỏi nhà chính.



Sấu Đông đi đối chiếu sổ sách với đám người Tiền viện và Khâu Nhân, bên

người Hàn Anh chỉ còn lại có Tẩy Xuân, nàng muốn đi gặp cô gia, đương

nhiên Tẩy Xuân cũng phải đi theo.



Đại khái là vì chiếu cố Hàn Anh và Tẩy Xuân, Phó Bình đi cũng không nhanh, hơn nữa là vừa đi vừa suy nghĩ.



Hàn Anh chậm rãi đi theo đằng sau Phó Bình, vừa đi vừa thưởng thức cảnh trí trong tòa nhà.



Nơi vừa rồi nàng nán lại là nội viện nhà chính, ra khỏi nhà chính đi về

hướng nam, Phó Bình dẫn nàng dọc theo hành lang đi về phía đông.



Lan can hành lang và cây cột được sơn màu hồng, trên lan can và cây cột

có mấy loại dây leo xanh biếc, thỉnh thoảng thêm vào mấy chuỗi bảo thạch tựa như hạt châu, rủ xuống nhìn vô cùng đáng yêu.



Bên ngoài lan can trồng mấy gốc chuối tây và ngô đồng cao cao, sắp tới

Trung thu nên cây chuối tây và ngô đồng đã không còn màu xanh bóng như

mùa hạ, mà là màu xanh xen lẫn sắc ố vàng.



Sắp tới giữa trưa, mặt trời chẳng biết từ lúc nào trong mây chui ra,

ánh mặt trời màu vàng mùa thu xuyên qua cành lá sum xuê của ngô đồng, loang lỗ trên lá chuối tây và lan can sơn hồng, làm cho người ta cảm

thấy ôn hòa.



Lúc Hàn Anh từ nhà chính đi ra không có khoác áo choàng trên vai, bên

trong mặc trung y xanh nhạt và váy xa tanh xếp ly màu hồng nhạt, y phục

bên ngoài màu đỏ thẫm thêu trăm con bươm bướm xếp chồng lên nhau, nơi

này vừa mới vào mùa mưa tháng tám nhưng thật ra là có chút đơn bạc,

nhưng bởi vì ánh mặt trời rực rỡ, nàng chẳng những không cảm thấy

mát, ngược lại ôn hòa vừa ý.



Sau khi đi về phía trước một đoạn, đằng trước cây thuỷ lạp ở hướng đông hiện ra một cái cửa gỗ sơn hồng.



Sau khi Phó Bình đi qua một bước, thấp giọng giới thiệu: “Bẩm cô nương,

phía trước là Đông Thiên viện, công tử đang nghỉ ngơi ở bên trong.”



Suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Trước kia chỗ này là nơi nghỉ ngơi của công tử sau khi hạ triều.”



Hàn Anh vẫn cảm thấy vẻ mặt Phó Bình vừa rồi hơi khác thường, trong lòng hồ nghi, cho nên lúc này liền đặc biệt nhạy cảm, nghe vậy lặng lẽ quan

sát vẻ mặt Phó Bình, chậm rãi nói: “Phó ca ca kêu ta đọc “truyện lịch

sử”, lúc ta đọc sách có vài chỗ không hiểu, muốn tìm huynh ấy hỏi một

chút thôi!”



Phó Bình đáp “Vâng”, lấy hết dũng khí nói: “Hàn cô nương, tối hôm qua

công tử không ngủ được, lại say rượu, cho nên ngủ có chút sâu...”



Hàn Anh híp mắt cười ngọt như mật: “Không có việc gì, ta không làm tỉnh huynh ấy đâu!”
Lúc này phần lưng Hàn Anh dán chặt vào Phó Tạ, nàng có thể cảm nhận được thân thể Phó Tạ dưới lụa mỏng rắn rỏi mà ấm áp, lại vô cùng co dãn,

dường như có thể bật ra bất cứ lúc nào.



Mắt phượng trong suốt của Phó Tạ dường như bịt kín tầng một hơi nước,

tóc dài đen nhánh như thác nước rũ xuống, một ít rũ xuống phía trước,

lướt nhẹ qua mặt Hàn Anh.



Hàn Anh thấy hơi ngứa, liền vặn vẹo uốn éo thân thể: “Phó Tạ, ngứa...”

đến lúc này, trong lòng nàng đã chắc chắc Phó Tạ sẽ không làm gì nàng,

cho nên mới to gan như vậy.



Tuy rằng Phó Tạ cố hết sức khống chế bản thân, nhưng Hàn Anh cứ cọ tới cọ lui như vậy làm cho hắn nổi lên phản ứng.



Đột nhiên chủy thủ bị hắn ném ra ngoài, ghâm vào trên giường phía trước cửa sổ, phần đuôi vẫn còn run nhè nhẹ.



Tiếp theo cánh tay Phó Tạ đang ghìm chặt vòng eo Hàn Anh liền buông lỏng ra.



Hàn Anh cảm nhận được Phó Tạ sau lưng biến hóa, lúng túng muốn chết,

thấy Phó Tạ đã thả lỏng mình, liền giãy giụa muốn né ra, lại bị cánh tay Phó Tạ vòng trở về, cả người lần nữa kề sát đến trên người của hắn.



Lần này cánh tay Phó Tạ tiếp xúc với một vị trí có chút phồng lên của nàng.



Khi hắn cảm nhận được Hàn Anh đầy đặn ấm áp mềm mại, cơ bắp toàn thân đột nhiên kéo căng, hít sâu một hơi.



Hàn Anh cực kỳ mẫn cảm ở vị trí bị hắn chạm trúng, toàn thân lập tức mềm nhũn.



Một mùi thơm ngát kì lạ dần dần tỏa ra.



Hương thơm chỉ có trên người Hàn Anh quấn chặt lấy Phó Tạ, làm hắn tránh cũng không thể tránh.



Mặt Phó Tạ nóng hổi dán lên mặt Hàn Anh, mắt phượng nhắm chặt lại, hàng

lông mi run rẩy, răng trắng như tuyết cắn môi dưới đỏ tươi, phát ra một

tiếng thở dài trầm thấp.



Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng không ngờ trên đời này có

nhiều thứ tính toán không được, tránh cũng không thể tránh.



Một cỗ bi thương tràn ngập trong lòng Phó Tạ, hắn biết mình đã hãm vào.



Hàn Anh thấy mặt Phó Tạ nóng lên, thân thể cách mấy tầng tơ lụa cũng

nóng lên, tóc đen thật dài mềm mại của hắn rũ xuống, chạm vào mặt của

nàng, trên cổ, dường như cũng có chút nóng lên.



Nàng duỗi tay ra nới lỏng vòng tay bên hông của Phó Tạ, xoay người lại nhìn Phó Tạ.



Phó Tạ mở to mắt nhìn Hàn Anh, mắt phượng tĩnh mịch, sau đó lại lần gần nàng hơn, hôn nàng.