Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 29 : Ôn nhu
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Mới đầu Phó Tạ vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng hôn môi của nàng, ngậm lấy môi
của nàng gặm cắn, dần dần liền kích động, lại không biết nên làm như thế nào, chỉ biết dùng sức cắn.
Bờ môi Hàn Anh bị hắn lấp kín không hô hấp được nên thân thể như nhũn
ra, giữa lúc mê loạn nàng còn sợ Phó Tạ đụng trúng bộ ngực đang trổ mã
căng đau của nàng, liền lấy tay dùng sức chống đỡ ở trước ngực Phó Tạ.
Cách tầng một lụa mỏng màu trắng lồng ngực cứng rắn nhưng co dãn, hoàn
mỹ như giải thích cho cái gì gọi là mặc quần áo thì gầy cởi quần áo thì
có thịt, cảm giác khi sờ vào đều là từng khối từng khối cơ bắp.
Hàn Anh không nghĩ tới nhìn dáng vẻ Phó Tạ như con em thế gia thanh nhã, dáng người rõ ràng không như dự đoán, lập tức có chút thất thần.
Ngay lúc nàng thất thần, môi mọng nàng có chút mở ra, rốt cuộc Phó Tạ
dường như tìm được bí quyết, thăm dò vào trong miệng Hàn Anh, cùng Hàn
Anh quấn giao thân mật.
Hàn Anh cảm thấy mỗi lần Phó Tạ không cẩn thận đụng vào chỗ đó của thì
nàng cảm thấy đau như bị kim châm muối xát, thế nhưng bầu không khí lúc
này thân mật như thế, như dụ dỗ nàng sa vào trong đó, nàng không muốn
phá hư bầu không khí tốt đẹp như vậy, đành phải cố gắng nhẫn nại.
Phó Tạ hôn càng lúc càng sâu. Bờ môi Hàn Anh mềm mại ấm áp, hương vị
ngọt ngào, làm hắn hãm thật sâu vào; mùi hương thân thể nàng quanh quẩn
ngay chóp mũi hắn, làm hắn nhịn không được càng muốn thâm nhập sâu hơn;
thân thể nàng mảnh mai mềm mại, chỗ ấy lại đầy đặn mượt mà, làm hắn muốn vân vê nhào nặn, hắn như muốn tiến vào trong thân thể Hàn Anh...
Bờ môi Hàn Anh bị cắn vừa nóng vừa tê dại, bị động mà thừa nhận, thân
thể mềm yếu cảm nhận được Phó Tạ biến hóa, trong lòng có chút sợ hãi.
Phó Tạ ôm chặt lấy Hàn Anh, cánh tay nắm chặt eo nhỏ Hàn Anh, làm cho
nàng dán sát vào người mình, động tác kịch liệt, sau khi kẹp chặt Hàn
Anh được một lúc, mọi thứ đều dừng lại.
Hàn Anh sửng sốt cả buổi mới hiểu được chuyện gì xảy ra, vừa xấu hổ vừa
tức cười, chôn mặt trước ngực Phó Tạ, không lên tiếng nở nụ cười.
Nụ cười trầm thấp này làm cho Phó Tạ vừa thẹn vừa giận, mặt của hắn đỏ lên, cánh tay không tự chủ được siết chặt lại.
Hàn Anh bị Hắn siết chặt quá, cái chỗ nào đó cao cao của Hàn Anh chạm
vào lồng ngực cứng rắn, Hàn Anh lập tức đau đến khẽ kêu một tiếng, trong nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi lạnh: “Đau!”
Phó Tạ ý thức được đã đụng phải bộ ngực đang trổ mã của Hàn Anh rồi,
liền buông lỏng nàng ra, nghiêng mặt qua không dám nhìn Hàn Anh, lặng lẽ trấn định lại bản thân.
Hàn Anh liên tục lùi về cuối giường, lúc này mới quay đầu nhìn Phó Tạ.
Nàng phát hiện Phó Tạ đang nghiêng người cúi đầu, chẳng biết từ lúc nào
đã kéo áo ngủ bằng gấm lên che người, tóc dài đen nhánh mềm mại rũ
nhân.”
Hàn Anh nhẹ gật đầu: “Mọi việc các ngươi nghe theo sự phân phó của quản sự Phó Bình!”
Thu xếp ổn thoả cho bên này xong, Hàn Anh còn gọi Phó Bình đi vào, ở
trước mặt mọi người giao phong thư và bọc đồ cho cha mẹ cho hắn, an
bài tốt mấy xe hòm xiểng mang đến Liêu Châu, lại dặn dò một phen.
Lời cần nói đã nói xong, nàng vẫn chưa thấy hài lòng, cảm thấy còn phải nói ra suy nghĩ của mình, nhất thời liền trầm ngâm.
Thật ra nàng muốn nói đến vấn đề sinh con trai của cha mẹ, nhưng chuyện
này nói rất dài dòng, một lát cũng không giải quyết được.
Phó Tạ thấy thế, cho rằng nàng lo lắng an toàn trên đường, liền đưa tay
vỗ nhẹ trên tay Hàn Anh một cái, sau đó nhìn về phía Phó Bình trầm giọng nói: “Xế chiều ngươi hãy đi gặp Phó Tĩnh bàn giao công việc, sau đó cầm lấy lệnh bài của ta đi quân doanh ngoài thành chọn đủ bốn trăm kỵ binh, ngày mai xuất phát.”
Phó Bình đáp “Vâng”, lui xuống.
Đợi trong phòng chỉ còn lại có mình và Hàn Anh, Phó Tạ nhìn Hàn Anh,
thấy nàng vui vẻ cười dịu dàng nhìn mình, lúm đồng tiền trên khóe miệng
nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, nhìn hết sức đáng yêu. Trong lòng của hắn không khỏi ấm áp, duỗi tay nắm chặt bàn tay mập mạp mềm mại của Hàn Anh, nửa
ngày không có buông ra.
Hàn Anh nhìn Phó Tạ, nhớ tới cảm giác ấm áp dán trong lòng ngực của hắn, rất muốn dựa sát vào trong ngực Phó Tạ, thế nhưng lúc này giữa nàng và
Phó Tạ cón có một cái giường bàn, nàng thật sự không có ý đem dời giường bàn đi, cuối cùng có chút không vui mà lườm cái giường bàn vài lần,
cũng không nói gì.
Phó Tạ thấy Hàn Anh nhìn bên này vài lần, còn tưởng rằng nàng lúng túng, liền buông tay Hàn Anh ra ho nhẹ một tiếng: “a Anh, sắp sinh nhật ta
rồi, sách luận của muội viết tới đâu rồi?”
Hàn Anh: “...” mấy ngày nay nàng bận bịu quá nên quên mất việc sách luận này rồi.
Nàng giận dữ liếc Phó Tạ, bắt đầu làm nũng nói sang chuyện khác: “Ca ca, muội đói quá! Kêu bọn họ dọn cơm trưa đi!”
Phó Tạ: “...” Nha đầu này, chỉ lo chơi, quên mất chuyện học.
“Từ nay trở đi ta muốn xem bài tập của muội “ hắn nhìn Hàn Anh chăm chú, mắt phượng sáng lóng lánh, mang theo chút trêu đùa, “thanh trúc bản ta
chuẩn bị cho muội vẫn còn ở đây!”
Hàn Anh: “...”
Nàng nhớ tới tình cảnh lần trước Phó Tạ ấn nàng xuống đánh đòn, lập tức có chút đứng ngồi không yên.
Phó Tạ thấy dáng vẻ này của Hàn Anh, bởi vì đang ở trong phòng ngủ, Hàn
Anh bị giễu cợt trưng ra khuôn mặt như đưa đám, lòng tự trọng đại trượng phu được thỏa mãn cực lớn, mỉm cười nhìn Hàn Anh, còn đưa tay xoa đầu
nàng.