Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 30 : Tiếng lòng

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Trong lòng Phó Tạ thì suy nghĩ, mắt phượng lại thâm thúy nhìn Hàn Anh chằm chằm, tay không tự chủ vươn ra vuốt vuốt tóc Hàn Anh.



Da đầu Hàn Anh run lên, toàn thân giống như bị điện giật, lúc này thân thể cũng có chút mềm yếu, ngay cả đôi mắt cũng ngập nước.



Đang lúc lúng túng, giọng nói Tẩy Xuân truyền vào: “Cô gia, cô nương, bây giờ dọn cơm sao?”



Phó Tạ như không có việc gì thu tay về.



Hàn Anh thấy thế lại thở dài một hơi.



Qua mấy lần thực hành, nàng phát hiện chỉ cần Phó Tạ sờ vào hai vị trí

trên cơ thể nàng, đó là mái tóc dài của nàng và trước ngực nàng, thân

thể của nàng liền mẫn cảm dọa người, sẽ động tình, đồng thời còn tiết ra dịch thể có mùi thơm ngát...



Như vậy thì xấu hổ quá...



Dùng cơm trưa xong, Hàn Anh không có ý định lưu lại, liền đứng dậy cáo từ.



Nàng có một loại tính cách đó là một khi ra quyết định liền không chút

do dự mà quyết đoán thực hiện, mặc dù nàng cũng có chút lưu luyến đối

với Phó Tạ.



Phó Tạ luôn luôn quả quyết, lúc này cũng không biết cuối cùng chuyện gì

đã xảy ra với mình, thấy Hàn Anh phải rời đi, trong lòng lại có chút lưu luyến.



Hắn Trầm ngâm một lát rồi nhìn Hàn Anh: “a Anh, ta đang muốn đi điện Tiền Ti, vừa vặn tiện đường tiễn muội trở về.”



Hàn Anh nghe vậy liếc hắn: “Ca ca, không tiện đường mà!”



Phó Tạ: “...” khuôn mặt tuấn tú của Hắn lần nữa đỏ lên.



Dáng vẻ Phó Tạ xấu hổ quá dụ hoặc người xem, làm tim Hàn Anh đập rộn lên.



Thấy bên trong nhà chính không có người, Hàn Anh liền quyết định thỏa mãn chính mình.



Nàng nhẹ nhàng bước liên tục đến trước người Phó Tạ, duỗi ra hai tay

vòng qua eo của Phó Tạ, sau đó dán khuôn mặt trên lồng ngực Phó Tạ.



Phó Tạ muốn ôm nàng, nhưng lại sợ chạm phải bộ ngực no đủ của Hàn Anh,

nhớ tới Hàn Anh sợ đau, cuối cùng vẫn không dám ôm, hắn sợ sẽ siết đau

Hàn Anh.



Sau khi buông Phó Tạ ra, đầu tiên là Hàn Anh ngửa đầu híp mắt cười cười

với Phó Tạ, ngay lúc Phó Tạ tâm thần mê loạn, nàng nhanh như chớp thò

tay sờ soạng phần bụng của Phó Tạ một cái, sau đó nhanh chóng nhảy ra

xa.



Phó Tạ: “...”


Đến nha môn điện Tiền Ti, Phó Tạ không trực tiếp thăng đường, mà là dẫn theo Phó Tĩnh Phó Trữ đi tuần tra.



Hắn vừa tuần tra đến phòng ký tên, liền gặp mấy tiểu quan cầm hồ sơ qua lại.



Tiểu quan nhận ra thiếu niên trưởng quan, đều là cả kinh, vừa muốn lên

tiếng hành lễ lại bị Phó Tạ ngăn lại, hắn khoát tay áo, tiếp tục chắp

tay mà đi.



Hắn không muốn xem thuộc hạ ở trước mặt hắn phô bày ra mặt tốt nhất, nói trắng ra là hắn nhìn thấy người thật việc thật ở nha môn điện Tiền Ti

này.



Khi đi đến trị sự phòng, Phó Tạ nghe được bên trong có người ở nói

chuyện phiếm, dường như nhắc tới “ liêu bắc” “ hủy cây cỏ ngũ cốc “ nghe những chữ này lập tức toàn thân rét lạnh, liền đứng ở bên ngoài nghe

vài câu.



Phó Tạ có một bản lãnh người người không biết, đó là hắn có trí nhớ phi

phàm, nếu như gặp qua một người và nói chuyện với đối phương, sau này

chẳng những có thể nhớ kỹ tên người này, còn có thể nhận ra người khuôn

mặt này, có thể nghe ra giọng nói người này.



Giọng nói mấy vị nói chuyện phiếm bên trong hắn đều có ấn tượng, đúng là bốn vị Đô Ngu Hầu dưới trướng hắn.



Trong đó một vị thở dài nói: “Nước nghèo không đáng lo lắng, chỉ có lòng dân tan rả, là do lo được lo mất quá nhiều. Hôm nay Đại Chu chúng ta

cường địch vây rình tứ phía, thế nhưng triều đình từ trên xuống dưới đều chỉ biết dùng tiền cống hàng năm để trao đổi bình an nhất thời, đã quên vùng biên giới bị Liêu binh và bộ tộc Tháp Khắc dùng hành động hủy cây

cỏ ngũ cốc để giết dân chúng! Không đếm xỉa đến Hoài Ân hầu đã dùng hai

vạn binh lực hết lòng trấn thủ Nam Hải!”



Người này lại than thở một tiếng, nói: “Đáng tiếc cho thiên tử chúng ta, chỉ biết sa vào tửu sắc khoe khoang uy phong, Liêu quốc chiếm lĩnh của

ta mười sáu châu, không biết chuẩn bị chiến tranh lấy về, lại luôn mồm

muốn tích lũy bạc đi chuộc lại mười sáu châu, mỗi năm gia tăng thuế

má, khiến cho dân chúng lầm than quan bức dân phản!”



Ba người khác nhao nhao khuyên can: “Vũ huynh, đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng!”



Phó Tạ nghe được cảm xúc phập phồng, trực giác mách bảo người này đang nói ra tiếng lòng của mình.



Hắn nhận ra người nói chuyện đúng Đô Ngu Hầu Võ Doãn Trạch dưới trướng hắn.



Phó Tạ hít sâu một hơi, nhớ kỹ tên Võ Doãn Trạch, lặng lẽ đi ra.



Một người nếu muốn muốn làm đại sự, chỉ dựa vào lực lượng cá nhân thậm

chí lực lượng của gia tộc là tuyệt đối không được, cần phải chọn hiền

tài trong thiên hạ, làm chuyện thiên hạ, phân chia trách nhiệm rõ ràng,

làm hết năng lực. Đây mới là gốc rễ của đại sự.



Một ngày nào đó, hắn muốn đưa những người này vào dưới trướng mình.