Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 35 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Trong căn phòng hoa lệ, màn che buông xuống, mùi rượu hấp dẫn lòng

người, tiếng đàn du dương, giọng hát lưu luyến, nụ cười quyến rũ, nữ

nhân diễm lệ... Hết thảy trước mắt làm cho Thôi Ngũ càng thêm mê loạn,

hắn chỉ biết mình bị hai thanh niên mang tới đây, thế nhưng rốt cuộc vì

sao mang hắn đến đây, tại sao hắn lại ở chỗ này, hắn cũng không nhớ nổi.



Bên trong trùng trùng điệp điệp màn trướng tỏa mùi hương thơm ngát, mùi thơm bồng bềnh lan tỏa trong không khí.



Hương thơm lượn lờ bên trong, Thôi Ngũ uống một ngụm rượu, cảm thấy lâng lâng khoái cảm, một vài hình ảnh nhanh chóng xẹt qua đầu, muốn cái gì

hiện ra cái đó, không có phụ thân trách cứ, không có mẫu thân càm ràm,

không có tranh đấu đáng ghét của triều đình, không có Phó Tạ lòng dạ độc ác...



Một thân thể ấm áp yểu điệu nhào tời, trong đầu Thôi Ngũ hiện lên hình

ảnh Hàn Nhị cô nương với nụ cười ngọt ngào, bắt đầu muốn làm gì thì làm.



Khoái cảm trong choáng váng, Thôi Ngũ: Tiên cảnh cũng không quá đáng như thế...



Phía trước Giang Nam Xuân, động tiêu tiền lớn nhất Biện Kinh, tiếng ca lượn lờ tiếng đàn lả lướt, âm thanh cười vui, âm thanh cụng rượu không

dứt bên tai, trong hậu viện lại đắm chìm ở trong màn đêm yên tĩnh, lặng

yên không một tiếng động.



Trong hậu viện đủ trồng đầy các cây bạch quả, một gốc cây cây bạch quả

cao lớn ngăn cách tầm nhìn phía trước. Phía sau một cây bạch quả cây

thấp thoáng một tòa tiểu lâu kỳ bình thường.



Bên trong kho vũ khí lầu một đèn đuốc sáng trưng, Phó Tạ chậm rãi kéo ra dây cung Phi Vân trong tay.



Phó Tĩnh đứng trong góc, lặng lẽ châm một chén trà xanh cho hắn.



Một loạt tiếng bước chân phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng, trên mặt Phó

An vẫn còn nét ngây thơ bước nhanh tới, sau khi hành lễ bẩm báo nói:

“Bẩm công tử, Thôi Ngũ đã trúng chiêu.”



Phó Tạ thản nhiên nói: “Biết rồi.” Lần nữa lại rút mũi tên, ráp cung, giương cung căng như trăng tròn.



Phó An thấy thế, bất giác sợ run cả người. Tài bắn cung của công tử cao

siêu, ghi chép ở trên chiến trường Liêu Châu cho hắn biết công tử đã

từng bắn sáu mươi mũi tên giết sáu mươi người, quả nhiên là không phát

nào hụt, lực đạo kinh người.



Phó Tĩnh thấy công tử lười nhắc đến Hàn Lập, liền nhìn về Phó An, thay công tử hỏi một câu: “Hàn Lập đâu?”



Phó An kính cẩn bẩm báo: “Hàn đại lang đã khai báo, nói hắn thấy Thiếu

phu nhân mỹ mạo, muốn để Thôi Ngũ thấy, nói không chừng có thể...”



Một tiếng gào thét vang lên, một mũi tên Phó Tạ bắn ra, mục tiêu phía trước phát ra tiếng ngã xuống đất.



Phó An sợ tới mức ngừng một cái, tiếp tục bẩm báo nói: “Nô tài đã khiến

cho hắn cho hắn... sau này Hàn Lập chắc hẳn sẽ không thể xuất hiện trước mặt người khác nữa đâu.”



Hắn lại nói tiếp: “Tối nay Tổng đốc Đường sông Phí Thúc Độ ngủ ở bên ngoài phố Nam, nô tài đã sắp xếp xong xuôi.”



“Không nên lộ ra dấu vết.” Phó Tạ nhìn cũng chưa từng nhìn Phó An, từ trong bao đựng tên lại rút ra một mũi tên.



Sau nửa canh giờ luyện bắn tên, Phó Tạ liếc mắt nhìn kim đồng hồ báo giờ Tây Dương đặt trong góc, phát hiện đã đến giờ Hợi rồi, liền đem cung

tiễn đưa cho Phó An, trực tiếp đi vào tắm gội.



Một phút đồng hồ sau, Phó Trữ thấy ở thư phòng một người mặc áo bào

trắng, đeo đai lưng ngọc, cử chỉ nhanh nhẹn nhẹ nhàng giống như Phó Tạ.


bày biện lại bàn ghế, chờ ta sửa soạn lại rồi đi ra nghênh đón!”



Nhị phu nhân thấy bà bà chịu trách nhiệm cho việc này, trong lòng mới hơi bình tĩnh một chút.



Thái phu nhân dẫn theo tam phu nhân có phẩm cấp đi ra ngoài đón.



Cũng không lâu lắm, Thái phu nhân và Tam phu nhân dắt một vị ma ma có khuôn mặt nghiêm nghị mặc cung trang đi vào.



Sau khi đi vào nét mặt Thái phu nhân nghiêm nghị như sương, trước trợn

mắt nhìn Hàn Bội, tiếp đó thì liếc Hàn Diễm và Hàn Linh đang chào hỏi

Hàn Anh.



Hàn Anh không thèm để ý, nghênh đón ánh mắt tổ mẫu nhìn sang.



Thái phu nhân đành phải dời ánh mắt, trên mặt hiện ra nụ cười cứng ngắc: “Bốn tỷ muội các con mau tới đây chào hỏi, đây là Vương ma ma trong

cung được Hoàng hậu nương nương phái tới đây dạy dỗ các con!”



Vương ma ma mỉm cười, đoan đoan chánh chánh hành lễ với Thái phu nhân,

lúc này mới nói: “Thái phu nhân đã hiểu lầm rồi, Hoàng hậu nương nương

phái lão thân tới chỉ chịu trách nhiệm giáo dục đại cô nương thôi, không liên quan tới Nhị cô nương, Tam cô nương, Tứ cô nương.”



Thái phu nhân bị Vương ma ma làm mất mặt trước mặt con dâu và các cháu

gái mặt, cũng không dám phản bác, đành phải cười lớn nói: “Là ta hiểu

sai rồi! Ma ma mời ngồi!”



Đôi mắt sắc bén của Vương ma ma lướt qua nhóm người Hàn Bội, khi nhìn

đến Hàn Anh thì đôi mắt sáng rực lên một chút, dung mạo vị hôn thê của

Phó Tam công tử quả thật hơn người.



Bà mỉm cười nhìn Thái phu nhân, lần nữa lần nữa như vỗ vào mặt bà ta:

“Thái phu nhân, thân phụ Hoàng hậu nương nương nhờ vả lão thân, sự tình

khẩn cấp, cần phải tiến hành bồi dưỡng văn hoá đạo đức cho đại cô nương

ngay, miễn cho cục diện không thể vãn hồi!”



Sắc mặt Thái phu nhân tái nhợt, tức giận đến mức cả người run nhè nhẹ.



Hàn Bội vẻ mặt khuất nhục, nước mắt cũng trào ra.



Ánh mắt Nhị phu nhân mang theo tia rét lạnh, môi mỏng khẽ mím lại, lặng lẽ vỗ một cái trên người nữ nhi, như là an ủi.



Hàn Anh thấy tổ mẫu không dễ chịu, trong lòng lại thấy thoải mái không ít, mắt rũ xuống thản nhiên



Thái phu nhân hít sâu một hơi, nhìn Tam phu nhân đang rủ mắt đứng bên

cạnh mộ: “Trâu thị à, hôm nay con làm bạn với tỷ muội a Anh đi phủ An

quốc công đi!”



Một lát sau, hai chiếc xe ngựa tinh xảo chạy ra khỏi phủ hoài ân hầu.



Trâu thị và Hàn Diễm ngồi ở chiếc xe đầu tiên, Hàn Anh và Hàn Linh ngồi ở chiếc xe thứ hai.



Xe ngựa chạy ra cửa phủ một lúc lâu rồi, Trâu thị mới thấp giọng dặn dò

con gái: “Sau này con đối với Nhị tỷ tỷ phải kính cẩn hơn nữa đó!”



Hàn Diễm “vâng” một tiếng, hỏi: “Mẫu thân, không phải Đại tỷ tỷ nói đại

bá không còn thân thuộc với vua nữa, đại phòng cũng không có nam đinh,

mà nhị phòng có người trong cung, còn có quan hệ bà con với nhà Thôi Tể

tướng, tước vị này sớm muộn gì sẽ do Đại ca ca thừa kế sao?”



Trâu thị cười cười, trong mắt có một tia hâm mộ nói: “Thế nhưng nhị tỷ tỷ con lại có một cô gia tốt!”