Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 34 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Hàn Anh nghe vậy tức giận đến mức phải bật cười, dặn dò Tẩy Xuân: “Ngươi đi gặp Đại công tử truyền lại lời nói của ta..., nói ta bên này đều là
cô nương trẻ tuổi, gặp mặt ngoại nam rất không thích hợp!”
Trong lòng nàng không ngừng xoay chuyển, suy đoán rốt cuộc người tới là
ai, nếu như tự xưng là biểu ca nhà cậu Phó Tạ, cậu ruột Phó Tạ là đương
triều công bộ thượng thư Triều Lâm Ngọc, mấy người con trai của Triều
Lâm Ngọc nghe nói cũng rất có chí tiến thủ, đều đã ra ngoài làm quan,
sao lại nhàm chán chạy tới một Hầu phủ suy tàn để nhìn mấy nữ hài tử?
Như vậy người đến hẳn là cháu trai nhà mẹ đẻ kế mẫu Thôi thị của Phó Tạ
rồi, Thôi thị chỉ có một đứa cháu ruột, gọi là Thôi Ngũ, chính là con
trai độc nhất của Tể tướng Thôi Bình Trân, là Hoa Hoa công tử nổi danh
Biện Kinh...
Người tới hẳn là Thôi Ngũ!
Nàng lại dặn dò Sấu Đông: “Ngươi đi với Tẩy Xuân đi, lặng lẽ đi đến chỗ Thái phu nhân mời Thái phu nhân tới đây!”
Tẩy Xuân Sấu Đông đáp ứng liền mang theo bà tử kia đi ra.
Phó Du nhút nhát rụt rè nhìn về phía Hàn Anh, tiếng như muỗi vằn: “Anh
tỷ tỷ, nghe giọng nói hình như là Thôi Ngũ biểu ca... Chúng ta nên trốn
thôi...” Thôi Ngũ biểu ca háo sắc muốn chết, ngày thường thấy nha hoàn
xuất chúng một chút còn đi không nổi, huống chi a Anh tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, hắn nhất định sẽ mở miệng trêu ghẹo, đến lúc đó nếu bị Tam ca ca
biết... Phó Du không khỏi rùng mình.
Hàn Anh đang nghĩ tới mục đích Hàn Lập mang ngoại nam tới đây gặp nàng,
nghe vậy liền ấm giọng an ủi nàng: “Không cần sợ, có ta ở đây!” ở trước
mặt Phó Tạ nàng thích làm nũng, thế nhưng ở trước mặt nữ hài tử yếu
đuối, luôn luôn có chút nghĩa hiệp.
Tống Di rầu rĩ nhìn nàng: “a Anh à, bởi vì có muội ở đây, chúng ta mới sợ mà!”
Hàn Anh mắt cá chết: “...”
Mọi người thấy thế, tuy có chút lo lắng, lại cũng phải bật cười.
Nhà nhỏ bằng gỗ nằm đối diện với cổng chính của tường viện, giọng nói
phía ngoài dễ dàng truyền vào bên trong, lúc này bên ngoài truyền đến
giọng nói Hàn Bội: “Ôi? Bên ngoài lạnh như vậy, tất cả mọi người đứng ở
chỗ này làm cái gì? Ngũ biểu ca, huynh cũng tới sao?” mẫu thân Phương
thị của nàng là đường muội bà con xa của mẫu thân Thôi Ngũ công tử, nàng cũng gọi thôi Ngũ công tử một tiếng “Ngũ biểu ca”.
Chỉ nghe một giọng nam lạ lẫm nói: “Nghe nói Nhị muội muội hồi kinh rồi, ta đến ngắm nàng.”
Lúc này giọng nói bình tĩnh ổn trọng của Tẩy Xuân truyền tới: “Thỉnh an
Ngũ biểu công tử, Đại công tử và đại cô nương. Đại công tử, cô nương nhà ta nói trong viện đều là cô nương trẻ tuổi, gặp mặt không thích hợp,
mời Đại công tử mang khách nhân đi nội viện của Thái phu nhân đi!”
Chỉ nghe giọng nói ra vẻ nghiêm túc của Hàn Lập truyền tới: “Lời của Nhị muội muội sai rồi, Thôi biểu huynh cũng không phải ngoại nam, thân
thích nhà mình gặp mặt có gì không thích hợp?”
Hàn Anh nghe xong đã biết chuyện xấu, lúc này đứng dậy liên tục dặn dò
Từ ma ma: “Gọi Tẩy Xuân đi vào, sau đó đóng cửa viện lại, không gặp
những người có không phận sự này!” tạm thời cứ phòng thủ trước đã, đợi
Sấu Đông gọi Thái phu nhân tới rồi hãy nói.
Từ ma ma đáp “Vâng”, dẫn theo hai bà tử chạy ra.
Hàn Anh nhìn về phía Phó Du: “Hôm nay Phó Tam ca có tới đây không?”
Vẻ mặt Phó Du mờ mịt: “Anh tỷ tỷ, muội cũng không biết...” Nàng thật sự
không biết. Mặc dù là huynh muội, nhưng Phó Tạ liên tục ở ngoại viện,
hơn nữa quy củ của hắn rất lớn, hành tung Phó Tạ ngay cả kế mẫu Phó phu
nhân cũng không dám công khai hỏi thăm.
Hàn Anh lo lắng cho an toàn của Từ ma ma, suy nghĩ một chút cũng đứng dậy dẫn theo Nhuận Thu đi ra.
Tống Di đám người cũng đứng dậy đi theo.
Từ ma ma dẫn theo bà tử đi ra, thấy Sấu Đông không có ở đây, vừa muốn mở miệng gọi Tẩy Xuân đi vào, Hàn Bội đã xông lên trước lướt qua mấy nha
Hàn Ức và Trâu thị đều thở dài.
Hàn Ức lắc đầu, than thở đi ra.
Hàn Anh nhìn bóng lưng bọn họ, suy nghĩ một chút, vẫn nhấc chân đi vào Khánh Thọ Đường.
Thái phu nhân ngủ trưa xong, đang nằm nghiêng trên giường gấm được Mai
Hương và hai đại nha hoàn xoa bóp tay chân, thấy Hàn Anh đi vào, cũng
chỉ thản nhiên nói: “Đã trễ như thế, sao con lại tới đây?” a Lập chỉ là
hơi thiếu suy xét một chút, chứ không có cố ý hơn nữa, Thôi Ngũ công tử
đó ai chọc nổi? Hắn không nên thấy Hàn Anh, A lập thì phải làm thế nào
đây? Người Tam phòng đến cáo trạng, chẳng lẽ Hàn Anh cũng muốn đi cáo
trạng?
Không đợi Hàn Anh trả lời, bà lại thêm một câu: “Phó tam công tử mang
đại ca con đi ra ngoài uống rượu, đến bây giờ đại ca con còn chưa có trở lại!”
Hàn Anh quỳ gối hành lễ, ngước mắt nhìn vị tổ mẫu có trái tim thiên vị
bên cạnh: “Tổ mẫu, đại ca sẽ trở lại, hôm nay con đến đến đây là muốn
bẩm báo lại chuyện đại ca đã làm!”
Nàng không đợi tổ mẫu nói chuyện, trực tiếp đem chuyện hôm nay nói một
lần, lại nói: “Hôm nay khi Thôi Ngũ đi qua, Di biểu tỷ nhà Đại cô cô,
Nhị cô nương phủ An quốc công cũng ở đó, mặt khác trong phủ cũng có
không ít thân thiết, Đại ca ca, Đại tỷ tỷ dẫn theo Thôi Ngũ đi qua, cuối cùng là có ý gì? Trong phủ chúng ta còn có quy củ hay không?”
Thái phu nhân không thích nghe lời này, không có kiên nhẫn trách cứ: “Muộn rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi đi!”
Hàn Anh tức giận nhưng lại cười nói: “Tổ mẫu, đại cô phụ là Quốc Tử Giám tế tửu, cha và anh của phó Nhị cô nương cũng có danh tiếng, người ngẫm lại ngày mai làm sao bây giờ!”
Vừa dứt lời, nàng quỳ gối hành lễ, đứng dậy đi ra.
Lúc này trời đã chìm vào bóng đêm.
Mưa vẫn còn rơi, dường như mưa càng ngày càng lớn hơn, trên mái hiên phát ra âm thanh giòn vang “Ba ba ba BA~”.
Khuôn mặt Hàn Anh không chút biểu tình đi trong màn mưa, guốc gỗ trên
chân đi trên nền gạch xanh, tựa như đánh vào lòng Từ ma ma.
Bà dùng trái tay nắm chặt cán dù, phải tay nắm chặt cánh tay Hàn Anh
giấu trong ống tay áo, phát hiện tay nàng hơi lạnh, không khỏi đau lòng: “a Anh à, ma ma cùng con quay về Liêu Châu đi! Hầu Gia và phu nhân nhất định có thể che chở cho con. Hơn nữa, Liêu Châu là địa bàn của An quốc
công và cô gia, con ở bên kia sẽ tốt hơn.”
Bởi vì thái độ lạnh lùng của tổ mẫu Hàn Anh mà trái tim đã nhận được một chút an ủi, một lúc sau lâu thấp giọng nói: “Ma ma, qua một khoảng thời gian nữa Liêu Châu sẽ có tuyết rơi phải không?”
“Liêu châu vốn lạnh, tuyết rơi rất sớm” Từ ma ma nhẹ gật đầu, “Đến lúc
đó chúng ta liền như mèo trốn ở trong phòng.” Bà sinh ra và lớn lên ở
liêu Châu, tât nhiên hiểu rõ khí hậu ở Liêu Châu.
Nghĩ đến băng tuyết mùa đông ở Liêu Châu xa xăm ngàn dặm, trái tim Hàn Anh lại ấm áp lạ thường.
Đêm khuya, Hàn Anh tắm rửa xong, chưa muốn đi ngủ, mà nằm trên giường xem sách.
Nhuận Thu thấy hơi lạ, liền hỏi: “Cô nương, tóc đã khô rồi sao người còn chưa ngủ?”
Đôi mắt Hàn Anh nhìn quyển sách trên tay: “Các ngươi cũng quay về Đông
Sương phòng ngủ đi, lưu lại Tẩy Xuân và Từ ma ma cùng ta là được!” Hàn
Anh cảm thấy đêm nay nhất định Phó Tạ sẽ tới gặp nàng, nàng tin tưởng
Phó Tạ có cách.
Nàng muốn đi Liêu Châu, muốn hỏi ý kiến Phó Tạ một chút.
Tiếng mõ báo canh ba Giờ Hợi cái mõ vừa vang lên, từ bên ngoài Từ ma ma đi vào, thấp giọng nói: “Cô nương, cô gia tới!”
Hàn Anh nghe vậy ngồi dậy, trong mắt to đã tràn đầy nước mắt.
Thật ra nàng không phải là người thích khóc đâu, cũng không biết hôm nay bị làm sao, hễ nghĩ đến Phó Tạ là rơi lệ.