Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 39 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Mùa thu ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chạm trổ hoa văn, chiếu
bóng mờ loang lỗ lên trên người Phó Tạ, dường như vẫn còn khẽ lắc lư.
Hàn Anh ngơ ngác nhìn Phó Tạ, từ mắt phượng như sóng nước mênh mông đến
sống mũi cao thẳng, lại đến bờ môi đỏ tươi, ánh mắt cuối cùng đừng lại
bờ môi của hắn.
Phó Tạ bị nàng nhìn đến yết hầu có chút phát khô, khuôn mặt cũng có chút nóng, vội dời đi ánh mắt.
Thấy mặt Phó Tạ đỏ rần, tim Hàn Anh đập nhanh hơn, đưa tay khẽ vuốt bờ môi Phó Tạ.
Phó Tạ bị nàng sờ có chút không chịu nổi, hít sâu một hơi kéo tay Hàn
Anh xuống, đôi mắt phượng chăm chú nhìn nàng, như muốn nói cái gì đó,
lại cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ khó có thể nói hết, sau nửa ngày mới
nói: “Phải ngoan một chút.”
Thấy hắn như thế, trong lòng Hàn Anh thấy vắng vẻ, sau nửa ngày mới rầu
rĩ nói: “biết rồi mà...” chia tay lần này, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.
Phó Tạ lại nói: “Ta cũng sẽ an bài tốt, muội yên tâm.”
Hàn Anh “Vâng” một tiếng, hai mắt dịu dàng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Tạ.
Phó Tạ nhìn vào mắt Hàn Anh: “Ta sẽ viết thư cho muội. Phải nghe lời đó.”
Hàn Anh lại “Vâng” một tiếng, bỗng nhiên nhào vào trong ngực Phó Tạ, ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt nóng hổi dán trước ngực Phó Tạ.
Mùi hương trên người Phó Tạ tinh khiết mát lạnh, dễ chịu vô cùng; lồng
ngực của hắn rắn chắc mạnh mẽ, làm nàng sinh ra ỷ lại; hai cánh tay của
hắn thon dài hữu lực, làm cho nàng muốn lún sâu vào trong ngực hắn...
Thế nhưng, hắn phải đi chiến trường rồi...
Phó Tạ ôm chặt Hàn Anh, có phần mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ thư phòng thưa thớt vài cây thuỷ lạp xanh biếc, chờ hắn trở về, sợ là cành lá đã chuyển sang xanh nhạt rồi? Khi đó Hàn Anh sẽ như
thế nào đây? Sẽ lại cao hơn sao...
Hàn Anh đầy đặn ấm áp trong ngực hắn, dựa sát vào hắn, tựa như đang
trong mộng, thế nhưng trong lòng Phó Tạ lại có chút mờ mịt, có chút cô
tịch.
Hàn Anh cảm nhận được Phó Tạ khác thường, liền buông hắn ra, mắt to đen láy như đang hỏi hắn.
Phó Tạ giữ im lặng, kéo Hàn Anh đi đến trước thư án, sớm đã chọn xong
một chồng sách cầm tới, lật trang đầu tiên “hiến hướng thông giám”, ý
bảo Hàn Anh xem.
Hàn Anh nhìn sơ qua, phát hiện bên trong sách kẹp không ít lá vàng hơi mỏng, không khỏi chấn động, ngẩng đầu nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ trầm mặc lại lật ra cuốn thứ hai “hiến kỷ”.
Hàn Anh phát hiện bên trong kẹp không ít ngân phiếu, mũi không khỏi đau xót, trái tim khẽ run rẩy.
Nàng giương mắt nhìn Phó Tạ: “Ca ca, muội... muội không thiếu bạc... Thật sự...”
Hàn Anh nắm tay Phó Tạ: “Ca ca huynh phải đi đánh giặc, những thứ này huynh cầm theo làm quân phí đi!”
phần đều là từ trên cao nhìn xuống, nàng ta cũng đã quen khi giao tiếp
với các quý phu nhân.
Khi đang nói chuyện, Phó phu nhân nhìn thoáng qua đám người Hàn Anh bên
cửa sổ, nhớ tới kế sách của mình và Vĩnh Thọ trưởng công chúa định ra,
trong lòng không khỏi toan tính.
Đúng lúc này, đại nha hoàn thiếp thân Phục Linh của nàng ta đi đến, lặng lẽ ghé sát bên tai nàng ta nói: “Bẩm phu nhân, người trong phủ tả tướng tới rồi.”
Thấy Phó phu nhân như có điều suy nghĩ, Phục Linh liền cầm ấm trà sứ trắng trong khay trà rót cho Phó phu nhân một chén trà.
Phó phu nhân nâng chung trà lên hời hợt uống một hớp, lúc này mới uyển
chuyển lên tiếng chào tả hữu, lấy cớ thay quần áo dẫn theo Phục Linh rời đi.
Phật đường phía sau chánh đường, nhang khói lượn lờ trang nghiêm, thị tì Thôi Minh Gia củaThôi phu nhân phủ tể tướng đứng ở bên trong cánh cửa
yên lặng chờ đợi, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ngọc bội leng
keng một hồi, vội vàng đi ra nghênh đón.
Sau khihành lễ thỉnh an, khuôn mặt Thôi Minh Gia đầy u sầu nói: “Tứ cô
nãi nãi, sáng sớm đại phu nhân đã bắt đầu rối ren, đến nay vẫn không thể yên tĩnh, thật sự là tới không được, bởi vậy chỉ thị nô tài hướng người thỉnh tội.”
Đại phu nhân trong miệng nàng ta chính là vợ cả Miêu thị của Tể Tướng
Thôi Thế Trân. Tình cảm phu thê của Miêu thị và Thôi Thế Trân rất tốt,
bởi vậy Phó phu nhân lúc còn là cô nương ở nhà mẹ đẻ rất không hài lòng
với đại tẩu Miêu thị này, nghe vậy liền thản nhiên nói: “chuyện gì lại
khiến đại tẩu phải rối ren như thế?” Có cái gì không thoải mái, nói ra
để cho ta vui vẻ một chút chứ.
Thôi Minh Gia lại quỳ gối hành lễ, nói: “Sáng nay Ngũ công tử hồi phủ
liền ngã bệnh, không nói câu nào, nhìn rất uể oải, mời thái y trong cung đến xem, cũng chỉ nói là tích tụ tâm bệnh...”
Tuy rằng bất mãn đại tẩu, thế nhưng đối với Thôi Ngũ một quả độc đinh
duy nhất của cả nhà Thôi thị thì Phó phu nhân vẫn rất thương yêu, nghe
vậy nghiêm mặt nói: “Tích tụ vu tâm? Tích tụ vu tâm là cái gì?”
Thôi Minh có chút lúng túng, ngập ngừng nói: “Cô nãi nãi, nô tài cũng không biết...”
Phó phu nhân có chút đứng ngồi không yên, ngón tay giống như hành tây
mùa xuân gõ vài trên bàn gỗ đàn hương mạ vàng đàn, cuối cùng nói: “ngươi đi về trước đi, đợi tiệc kết thúc ta cũng trở về xem a Kỳ một chút.”
Thôi Ngũ đại danh là Thôi Kỳ, trưởng bối thân thiết cũng gọi hắn là a
Kỳ.
Nữ tiên sinh hát xong “Tiết Bình Quý Chinh Tây”, bên trong phải dừng lại một hồi, các nữ quyến nhao nhao đứng dậy thay quần áo rửa tay. Hàn Anh
bởi vì trong lòng có đề phòng, nên không uống nước, vì vậy không cần đi
thay quần áo, nhưng ngồi lâu cũng hơi mệt, liền đứng ở phía trước cửa sổ với Hàn Linh cũng không đi thay quần áo thấp giọng bàn về phương pháp
thêu nổi đang lưu hành gần đây, nhất thời nói chuyện có chút cao hứng.
Cùng lúc này một nha hoàn mặt tròn mặc quần áo màu xanh bưng khay đi
qua, không biết sao cả người liền lảo đảo, trà còn dư trong chén trà sứ
trắng trên khay liền hắt lên người Hàn Anh.
Hàn Linh tay mắt lanh lẹ, lập tức liền kéo Hàn Anh qua bên cạnh, toàn bộ trà còn dư hắt lên tường, chỉ có vài giọt đính lên làn váy của Hàn Anh.
Nha hoàn mặt tròn nhút nhát e lệ nhận lỗi, âm thanh mềm mại khẩn cầu:
“Đều là nô tài không cẩn thận, làm dơ váy cô nương, mời cô nương qua bên kia sửa sang lại một chút đi ạ!”