Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 38 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Trên mặt Hàn Anh vẫn là nụ cười hời hợt như trước, trong lòng lại lặng lẽ đếm: “... Bảy, sáu, năm, tứ, ba, hai, một!”



Nàng ngẩng đầu nhìn Vĩnh Thọ trưởng công chúa đang ngồi ngay ngắn trên

giường gấm, mỉm cười, đang muốn đứng dậy nói chuyện, lại nghe sau lưng

truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nghe giống như là tiếng giày sai

dịch đi trên đường đá, xen lẫn tiếng ma sát giữa quần áo và vỏ kiếm chạm nhau phát ra.



Tiếng bước chân như ngừng lại sau lưng Hàn Anh. Hàn Anh giật mình, đứng dậy nhìn về phía sau.



Phó Tạ Đầu đội kim quan mặc áo bào trắng đứng ở đó, trầm tĩnh như vực

sâu bất động như núi, mắt phượng tinh xảo tĩnh mịch khó dò, chăm chú

nhìn Hàn Anh.



Hàn Anh nhịn không được kêu một tiếng “Ca ca”, đôi mắt lập tức có chút

ẩm ướt, nhưng vẫn bảo trì dáng vẻ mỉm cười, nhìn vô cùng đáng thương.



Phó Tạ chạy tới, liền thấy Hàn Anh quay lưng về phía hắn bảo trì tư thế

hành lễ với Vĩnh Thọ trưởng công chúa, trong đầu của hắn “Oanh” một

tiếng, lửa giận lập tức lấp đầy lòng hắn.



Vị hôn thê của hắn, phải khuất nhục hành lễ cho nữ nhân đang ngồi ở phía trên!



Phó Tạ chậm rãi đến gần Hàn Anh, cặp mắt phượng như mũi tên ngâm kịch

độc nhìn Vĩnh Thọ trưởng công chúa đang ngồi trên giường gấm, tiếp theo

đó là Phó phu nhân.



Phó phu nhân hiểu rõ tính cách của Phó Tạ nhất, biết rõ hắn nhìn như

trời quang trăng sáng, trên thực tế lòng dạ độc ác có thù tất báo, lúc

này toàn thân run rẩy, kinh hoảng nhìn về phía Vĩnh Thọ trưởng công

chúa: “Trưởng công chúa...”



Trong đôi mắt hạnh của Vĩnh Thọ trưởng công chúa sớm đã đầy tràn nước

mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Phó Tạ: ngươi dựa vào cái gì lại lạnh lùng

như băng với ta, nhưng đối với nữ nhân này lại coi trọng như thế? Dựa

vào cái gì!



Trong ngoài chánh đường tất cả đều là người, thế nhưng không ai dám nói

chuyện, đều bị khí thế rét lạnh như băng trên người Phó Tạ làm cho khiếp sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.



Phó Tạ trước nhìn Vĩnh Thọ trưởng công chúa và Phó phu nhân hành lễ, sau đó liền quay mặt về phía Hàn Anh, trên mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng: “a Anh, sách luận ta yêu cầu muội viết đã xong chưa?”



Hàn Anh “A” một tiếng, rất nhanh liền cúi đầu xuống: “... Còn chưa xong...”



Phó Tạ nhìn nàng đưa tay phải ra: “Đi thôi!”



Hàn Anh “vâng” một tiếng, đặt bàn tay mập mạp trắng trắng mềm mềm của

mình vào trong bàn tay thon dài của Phó Tạ, mặc hắn nắm đi ra ngoài.


Cả người Hàn Anh rét run, cái này mới ý thức được vị hôn phu tương lai

của mình và phụ thân giống nhau, là một người mà bất cứ lúc nào cũng có

thể là võ tướng trên chiến trường.



Nàng kinh hồn bạt vía ngồi ở đó, cả người cũng mất tinh thần, nửa ngày mới nói: “Vậy muội đi Liêu châu.”



Lại bồi thêm một câu: “Muội làm bạn với cha mẹ, chờ huynh trở về.”



Thấy nàng như vậy, trái tim Phó Tạ có chút đau, hắn mờ mịt nhìn Hàn Anh, bình sinh lần đầu tiên đã biết cái gì gọi là “Anh hùng nhụt chí”.



Thì ra, chỉ là bởi vì nhi nữ tình trường, chưa bao giờ từng bao hàm cái khác.



Đại não Hàn Anh chưa từng hoạt động nhiều như hôm nay, rất nhanh liền ý

thức được mình không thể khiến Phó Tạ lo lắng, hắn trên chiến trường lo

lắng mình cũng không thể an tâm, liền ngưng mắt nhìn Phó Tạ, chậm rãi

nói: “Ca ca, muội cũng biết tình hình trong phủ chúng ta, muội cũng biết dung mạo của muội thực là có chút...” Nàng nói không ra hai chữ” trêu

chọc “này.



Thấy Phó Tạ như có điều suy nghĩ, Hàn Anh nói tiếp: “Giới quyền quý ở

khắp nơi trong kinh thành, nếu như huynh không có ở bên cạnh muội, một

mình muội sao có thể bảo vệ bản thân ở kinh thành này?”



Một câu nói kia đánh trúng Phó Tạ.



Đúng vậy, tuy hắn cường hãn, nhưng nếu hắn không ở kinh thành, cho dù

giấu Hàn Anh trong trang viên ngoài thành, nếu như người khác trăm

phương ngàn kế, thì có thể bảo vệ được Hàn Anh sao?



Đây hết thảy đều là do hắn chưa đủ mạnh, ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được!



Đại não của hắn bắt đầu kín đáo lên kế hoạch.



Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh Phó Tĩnh bẩm báo: “Bẩm công tử, đồ của Hàn cô nương đã lấy tới.”



Quần áo và đôi giày Hàn Anh tặng được bày trên giường gấm, bài tập của nàng thì bày trên thư án.



Phó Tạ đi xem quần áo và đôi giày Hàn Anh làm cho hắn trước, trong lòng

ấm áp vô cùng, nhìn Hàn Anh, muốn vươn tay xoa đầu nàng, lại phát hiện

không có chỗ để ra tay, liền thuận thế sờ sờ mặt nàng, cảm thấy mềm nhẵn mềm mại, trong lòng không khỏi rung động, vội vàng dời đi tâm tư, đi

đến trước thư án nhìn sách luận Hàn Anh viết.



Đọc sách luận Hàn Anh viết, vui vẻ trong mắt phượng của Phó Tạ càng lúc càng sâu, cuối cùng nhịn không được cười ha hả.



Hàn Anh vừa thẹn vừa xấu hổ, đoạt lấy sách luận của mình, hậm hực nói: “Muội phải đi đây!”



Nàng xoay người lại muốn đi, lại một lần nữa bị Phó Tạ kéo lại.