Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 41 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Buổi sáng Hàn Anh thức dậy rửa mặt trang điểm, Sấu Đông cách cửa sổ chạm trổ hoa văn hồi báo: “Cô nương, Tứ cô nương đến!”



Hàn Anh giơ tay ra hiệu cho Nhuận Thu đang búi tóc cho nàng dừng một

chút, quay đầu lại thấy Từ ma ma và Tẩy Xuân đã sắp xếp lại hòm xiểng

đựng nữ trang, lúc này mới nói: “Mời Tứ cô nương vào đi!”



Hàn Linh dẫn theo nha hoàn Bích Vân đi vào, lại cười nói: “Nhị tỷ tỷ,

muội chờ tỷ cùng đi thỉnh an Thái phu nhân!” Đại tỷ tỷ bị Vương ma ma

bắt ở Tú Lâu học quy củ, ngay cả cửa lầu cũng không bước ra, Nhị phu

nhân lại không có ở đây, nàng thoáng cái trở nên tự do, có thể tùy tâm

sở dục tới gặp Nhị tỷ tỷ mình yêu mến rồi.



Hàn Anh vừa soi gương, vừa nói: “Cùng làm bạn cũng tốt, trước trò chuyện với ta!” Nàng cảm thấy mình thật sự xinh đẹp, cho nên rất thích ngắm

mình qua gương, thấy ngắm thế nào cũng không đủ.



Hàn Linh không hề biết Hàn Anh là người tự kỷ điên cuồng, nàng thấy

Nhuận Thu chia mái tóc dài đen nhánh của Hàn Anh, liền nói: “Tỷ tỷ, hôm

nay tỷ chải kiểu tóc cận hương kế hả?”



Hàn Anh “ừ” một tiếng, nói: “Hôm qua chải tùy vân kế rồi, hôm nay đổi

kiểu thôi.” Nàng có tính có mới nới cũ, chỉ có vị hôn phu Phó Tạ không

thể đổi, còn quần áo trang sức kiểu tóc ngược lại có thể đổi.



Nhuận Thu lấy tráp mạ vàng nhung đỏ thẫm ra, sau khi ấn mở là một loạt

trâm hoa với một hàng mười hai hoa nhỏ kéo dài thả xuống: “Cô nương,

người chọn một cây đi ạ!”



Hàn Anh nhìn nhìn, nói: “Chọn cây hoa Đinh Hương khảm vàng này đi.”



Hàn linh liếc mắt nhìn, thấy trên vải nhung màu đen là mấy cây trâm hoa

bằng vàng khảm bảo thạch hoặc khảm men, từ hoa xuân tháng giêng đến hoa

mai tháng mười hai, cây nào cũng lóng lánh loá mắt, quả thực là tinh xảo tuyệt luân, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ. Tuy tuổi nàng còn nhỏ nhưng cũng rất tự tôn, tuy rằng hâm mộ, nhưng cũng không mở miệng xin,

mà chỉ cười tủm tỉm thưởng thức một bộ trang sức bằng vàng khảm phỉ thúy khác.



Hàn Anh từ trong kính tây dương nạm vàng nhìn thấy vẻ mặt Hàn Linh, lại

nhìn trên búi tóc Hàn Linh thấy chỉ cài mấy đóa hoa đào lụa hồng nhạt,

nàng trầm ngâm suy nghĩ một chút, liền có ý định chờ một lát tìm cơ hội sẽ tặng Hàn Linh một bộ hoa trâm thập nhị chi, lúc còn ở Ngọc Khê, theo mùa hàng năm cha mẹ đều mua cho nàng một số quần áo mới và đánh một

loạt trang sức mới, giống như chế trâm hoa thập nhị chi nàng thật ra đã
Thái phu nhân thấy khuôn mặt nàng ta cũng bị hù doạ, nhớ tới bản thân bà thương đứa con thứ hai Hàn Hoài nhất, không khỏi có chút sợ ném chuột

vỡ bình, cuối cùng thở dài nói: “ta xem lần này ngươi có thể làm ra cái

dạng gì!”



Lại nói: “hôn sự của Tứ cô nương cũng giao cho ta là được, ngươi không

nên quan tâm!” đêm đó Hàn Anh tới đây nói lời bà không thích nghe, nhưng cũng nhắc nhở bà, lúc này bà mới phát hiện bởi vì tư lợi của Phương

thị, mặt mũi của bà bên trong phủ hoài ân hầu đều phải vứt sạch.



Phương thị cắn cắn môi: “... Vâng.” Biểu tỷ đã bị đày vào lãnh cung, Tể

Tướng Phủ lại không trông cậy được, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.



Sau bữa cơm trưa Phương thị ngồi trước chánh đường nghiến răng nghiến

lợi, nha hoàn đi vào hồi báo: “Phu nhân, Phủ Thôi Tể Tướng phái một ma

ma đưa thiếp mời đến!”



Phương thị trước là có chút nghi hoặc, tiếp theo liền vui mừng: chẳng lẽ Phủ Thôi Tể Tướng muốn Thôi Ngũ công tử cầu hôn a Bội của ta?



Sau bữa cơm trưa Hàn Anh thấy ngày mùa thu ấm áp, liền mặc quần áo ở nhà tản bộ trong sân.



Tẩy Xuân đi theo nàng, thấy bốn bề vắng lặng, liền thấp giọng hỏi: “Cô

nương, sáng mai chúng ta phải đi, hôm nay không cần đi nói một tiếng với Thái phu nhân sao?”



“Không cần” Hàn Anh híp mắt cười dịu dàng, khẩu khí chắc chắc, “sáng sớm ngày mai Phó ca ca sẽ phái người giả trang thuộc hạ của phụ thân tới

đây, công kích bất ngờ Thái phu nhân, đợi lão nhân gia hiểu được, chúng

ta đã chạy tới bến đò Hoàng Hà huyện Vũ Trắc rồi!” chủ ý này là do nàng nghĩ ra, phải nhanh như chớp làm cho Thái phu nhân vội vàng không kịp

chuẩn bị.



Tẩy Xuân cũng yên lòng.



Tác giả có lời muốn nói: Canh [2] ơ ~



Tiểu kịch trường:



Mạc mạc: a Anh, muội tiêu tiền như nước rồi!



a Anh: ân, có tiền chính là tùy hứng như vậy!