Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 42 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Ma ma Tể Tướng Phủ cũng có một phần thể diện. Trên đầu vị Điền ma ma này cài trâm vàng, trên người mặc trung y cổ áo nhỏ thêu hoa văn màu lam,

nhìn gọn gang chỉnh tề, vừa tiến lên thì hành lễ với Phương thị: “Gặp

qua Nhị phu nhân!”



Sau khi đứng dậy đôi mắt khôn khéo của bà ta quay tròn nhìn hai bên một chút, lại hướng phía Phương thị cười cười.



Phương thị vừa nhìn liền biết nhã ý, lúc này phất tay bảo người bên cạnh lui ra, chỉ để lại nương tử Quản gia Đường Đại Quý bên trong và thiếp

thân đại nha hoàn Thanh Lan.



Điền ma ma lúc này mới dâng thiếp mời lên.



Lúc Phương thị mở thiếp mời ra nhìn, vị này mẹ lại cười nói: “Sự tình có chút gấp gáp, phu nhân chúng ta mời Nhị phu nhân lập tức đi ngay!”



Tâm tư Phương thị nóng lên, lúc này cũng suy nghĩ nhiều, lại cười nói:

“Xin ma ma t đợi một lát, để cho ta chậm rãi thay quần áo!” Từ sau khi

biểu tỷ Lương chiêu nghi bị giam vào lãnh cung, tình cảnh của bà ngày

càng lụn bại rồi, thấy ma ma của Tể Tướng Phủ, cũng không dám sĩ diện

nữa.



Lại dặn dò nương tử Đường Đại Quý: “Trước mời ma ma đi dùng chút trà bánh đi!”



Nương tử Đường Đại Quý được Phương thị chỉ lệnh, sau khi xuống dưới liền cầm một bao lì xì thượng đẳng thưởng cho Điền ma ma, lặng lẽ hỏi thăm:

“Vị tỷ tỷ này, xin hỏi Tể Tướng Phủ...”



Điền ma ma nhận bao tiền thưởng, khuôn mặt mỉm cười: “Dù sao cũng không phải chuyện xấu, đến lúc đó sẽ biết!”



Nương tử Đường Đại Quý được những lời này của Điền ma ma, liền lấy cớ ra ngoài lo pha trà, lặng lẽ đi nhà chính bẩm báo.



Phương thị nghe xong, trong lòng càng thêm vui mừng, cảm thấy hẳn là lần trước Hàn Lập dẫn Thôi Ngũ công tử tới nhà thấy Hàn Anh, nhưng đôi mắt

tinh tường của Thôi Ngũ chỉ nhìn thấy nữ nhi Hàn Bội của mình, bởi vậy

mới có chuyện hôm nay.



Bà vui vẻ thay y phục hoa lệ đầu cài đầy châu ngọc, nhưng lại bắt đầu lo sợ bất an: nghe nói Thôi Ngũ công tử có rất nhiều sủng thiếp, sau khi a Bội gả đi sẽ như thế nào?



Vừa vui mừng rồi lại bất an, Phương thị dẫn theo Thanh Lan lên xe ngựa đi hướng Tể Tướng Phủ.



Tuy rằng cũng là phu nhân đại gia, thế nhưng phủ hoài ân hầu lụi bại làm sao có thể so với Tể Tướng Phủ đương quyền?



Sau khi Phương thị bước xuống kiệu mềm, cũng không dám vô lễ, dẫn theo

Thanh Lan theo sát Điền ma ma đưa thiếp mời đi vào cửa thuỳ hoa nội

viện, dọc theo hành lang đi lên phía trước.



Đến cửa viện Bảo Thanh, Điền ma ma mỉm cười nhẹ giọng hỏi nha hoàn giữ cửa: “Phu nhân và cô nãi nãi có ở bên trong không?”



Nha hoàn giữ cửa chỉ chỉ hoa cỏ sum suê bên trong cửa thuỳ hoa: “Ở bên trong mà!”



Điền ma ma không cười không nói lời nào: “Thỉnh cầu tỷ tỷ giúp đỡ thông báo một tiếng, nói Hàn Nhị phu nhân đến.”



Nha hoàn xem xét Phương thị, đứng dậy đi vào viện, đứng cách bức rèm bên ngoài nhà chính thông báo: “Bẩm phu nhân, nhị phu nhân Hàn phủ tới!”



Trong rèm gấm truyền đến thanh âm của Thôi phu nhân Miêu thị có chút

khàn khàn: “Trước mời Hàn Nhị phu nhân đến khách phòng Bảo Thanh ngồi

một chút!”



Không phải Miêu thị vô lễ, mà là bà vẫn còn cùng cô em chồng thương nghị việc không có kết quả này.


âm thanh Quản gia Đường Đại Quý bẩm báo: “Bẩm Thái phu nhân, và Đại Phúc của Hầu Gia Đường từ Liêu châu đã trở về, nói có chuyện gấp muốn gặp

người!”



Hàn Anh nghe vậy, trên mặt tuy rằng vẫn cười, nhưng thu liễm không ít,

ngón tay cầm lấy tú hoa châm nhưng không châm được một châm, mà dựng

thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.



Thanh âm Đường Đại Phúc rất nhanh liền truyền tới: “Thỉnh an Thái phu

nhân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân. Bẩm Thái phu nhân, đại phu nhân hôm

nay người đang có thai, nhưng bởi vì trong lòng nhớ thương Nhị cô nương, ngày ngày ăn nuốt không trôi. Trong lòng Hầu Gia nóng như lửa đốt, bởi

vậy chỉ thị nô tài ngày đêm gấp gáp vào kinh đón Nhị cô nương đi Liêu

châu làm bạn với đại phu nhân!”



Thái phu nhân nghe vậy mừng rỡ, trước khỏi cần phải nói, chỉ lo nói: “Được! Tốt lắm!”



Lại vội vàng dặn dò đại nha hoàn Mai Hương: “Nhanh đi gọi Nhị cô nương ra!”



Trên mặt Nhị phu nhân lúc trắng lúc xanh âm tình bất định, sau khi sững

sờ chốc lát liền hỏi Đường Đại Phúc: “Các ngươi có thư của Hầu Gia

không?”



Đường Đại Phúc vội vàng từ trong lòng móc ra một phong thư và một danh mục quà tặng dâng lên.



Thái phu nhân “Hừ” một tiếng, đại nha hoàn Hà Hương vội vàng cười mỉm tiếp thư và danh mục quà tặng đưa cho Thái phu nhân.



Thái phu nhân bỏ qua thư, lại nhìn danh mục quà tặng, cảm thấy mỹ mãn

nói: “đích mạch Hầu phủ xem ra có hi vọng rồi!” tuy rằng bà bất công,

nhưng cũng không muốn phát sinh thêm sự cố, nếu vợ chồng trưởng tử Hàn

Thầm có thể sinh hạ nhi tử, tự nhiên là vô cùng tốt. Đương nhiên, nếu

như nói như vậy, bà phải nghĩ biện pháp đền bù tổn thất cho một nhà thứ

tử rồi.



Nhị phu nhân lo lắng như lửa đốt, thấy thái phu nhân đã sai người đi vào gọi Hàn Anh rồi, bước lên phía trước nói: “Mẫu thân, từ khi đại tẩu có

đại cô nương, đã nhiều năm không có tin tức, sự tình làm sao có thể vội

vã như vậy… Không bằng cân nhắc…”



Thái phu nhân đang muốn nói chuyện, Hàn Anh từ trong phòng đi ra, mắt to bởi vì phẫn nộ mà sáng lóng lánh, chăm chú nhìn Phương thị, giọng nói

cũng có chút cất cao: “Nhị thẩm đây là ý gì? Chẳng lẽ mẫu thân của ta

mang thai đệ đệ của ta, Nhị thẩm không vui? Không muốn ta trở về phụng

bồi cha mẹ? Nhị thẩm muội rốt cuộc có rắp tâm gì?”



Nàng từng bước một đến gần Phương thị, từng tiếng chất vấn.



Phương thị chật vật lui về phía sau mấy bước, tóc mai tán loạn: “Ta, ta không phải ý tứ này…”



Thái phu nhân thấy thế, không muốn sinh sự, liền nói: “a Anh, con mang

người đi thu thập hành lý đi, thu thập xong có thể xuất phát!”



Trong lòng Hàn Anh vui vẻ, đáp “Vâng”, chuyển hướng Thái phu nhân hành

lễ: “Tổ mẫu, trong lòng a Anh nóng như lửa đốt, mất đi lễ nghi rồi!”



Thái phu nhân khoát tay áo: “con đi xuống đi!”



Sau khi rời khỏi Khánh Thọ Đường, Hàn Anh dẫn theo Tẩy Xuân bước nhanh trở về tây viện.