Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 43 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Sau khi Phương thị sai nương tử Đường Đại Quý đi Thôi phủ truyền lại tin tức, mình thì ngồi trong chính viện nhà chính, cầm một chén trà nóng
chậm rãi uống.
Sau khi uống vài ngụm trà nóng, rốt cuộc nàng ta cũng nghĩ ra một chủ ý, suy nghĩ thêm một lát liền dặn dò đại nha hoàn Thanh Lan: “Gọi Tứ cô
nương đến đây!”
Từ ma ma thấy Hàn Anh trở về, vội vàng từ bên trong nhà chính ra đón, nói: “Cô nương, bây giờ muốn đi Liêu châu liền hả?”
Hàn Anh cười đến đôi mắt cong lên: “Ma ma, chúng ta phải rời khỏi kinh
thành!” Ở kinh thành không bao lâu, nhưng thể xác và tinh thần nàng mệt
mỏi giống như đã ngây người ở đây nhiều năm lắm rồi. Dù Phó Tạ ở có chỗ
này, lực hấp dẫn đủ cường đại, nhưng nàng vẫn khao khát vòng tay che chở cha mẹ, muốn trở ở bên cạnh cha mẹ thêm hai năm nữa.
Từ ma ma nghe vậy mừng rỡ, dùng sức vỗ tay một cái, cũng bất chấp Hàn
Anh quản thế nào, trực tiếp đi ra ngoài nhìn xe “Đường Đại Phúc” mang
đến.
Bà phát hiện 4 chiếc xe mà “Đường Đại Phúc” chuẩn bị giống nhau như đúc
là màu xanh dầu hạt cải, liền gật đầu, vội vã trở về tây viện chỉ huy bà tử giả bộ chuẩn bị hành lí.
Thời điểm Từ ma ma trong viện loay hoay chân không chạm đất, Hàn Anh một tay chống má ngồi bên cạnh bàn trang điểm, cười dịu dàng nhìn Hứa Lập
Dương ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm hoá trang.
Hứa Lập Dương trước ngưng mắt nhìn Hàn Anh một lát, sau đó liền mở bọc quần áo của mình ra bận rộn.
Sau một phút đồng hồ, Hứa Lập Dương liền từ một thiếu niên thanh tú biến thành dáng vẻ của Hàn Anh.
Hàn Anh vừa cười vừa chỉ thị Tẩy Xuân cầm hai bộ quần áo mới tinh giống
nhau như đúc tới, lấy một bộ trong đó đưa cho Hứa Lập Dương.
Nhuận Thu dựa theo dặn dò của cô nương, cũng vừa cười vừa đưa một bộ đồ mới mình chưa mặc lần nào cho Hứa Lập Dương.
Hứa Lập Dương tự nhiên đi vào phòng trong thay quần áo.
Hàn Anh rất nhanh liền thay xong váy áo mới, sau đó soi gương trang điểm lại một chút, lại phát hiện nàng đang mặc quần áo và trang sức nha hoàn từ phòng trong đi ra.
Nàng ngẩn người, lúc này mới nhớ tới là Hứa Lập Dương, không khỏi mỉm cười.
Hắn quỳ gối hành lễ với Hàn Anh, thanh âm trong trẻo: “Cô nương, nô tài lên xe đi trước!”
Hàn Anh che miệng cười: “Đi đi đi đi!”
Hứa Lập Dương mang theo một bao quần áo lớn lui xuống.
Phương thị kéo Hàn Linh quỳ gối ở chánh đường Khánh Thọ Đường, cầm khăn
tay một bên lau nước mắt một bên khóc lóc kể lể: “... Đều do con dâu
quản giáo bất nghiêm, khiến cho a Bội phạm phải sai lầm lớn, hôm nay a
màu xanh dầu hạt cải của phủ hoài ân hầu.
Trong xe ngựa kín mít, bức màn lụa xanh đã ngăn cách bên trong và bên ngoài xe thành hai thế giới.
Tuy Hàn Linh không nhất định có thể phát hiện ra cái gì, thế nhưng Hàn
Anh hạ quyết tâm không cho Hàn Linh phát hiện được tình hình bên ngoài,
bởi vậy ôn nhu khích lệ Hàn Linh: “Tứ muội muội, ngủ một lát đi!”
Trên mặt Hàn Linh hiện ra vẻ đấu tranh, bờ môi run rẩy: “Tỷ tỷ, mẫu thân bà...”
Hàn Anh vỗ nhè nhẹ tay của nàng: “Chuyện này đợi buổi tối chúng ta dừng
lại hãy nói tiếp, hiện tại muội nằm ở đây nghỉ một lát đi!”
Cuối cùng Hàn Linh vẫn nghe lời nằm nghiêng người đưa lưng về phía Hàn Anh nằm xuống.
Khi nàng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo của mũi nàng rơi xuống.
Hàn Anh nhận chăn mỏng Tẩy Xuân đưa tới, nhẹ nhàng đắp lên người Hàn Linh.
Bến tàu hơn vài chục dặm của kênh đào Chu Tiên trấn ở Thành Tây, mười
mấy chiếc thuyền lớn đỗ san sát cạnh bờ sông, viết “ Tổng đốc Trần đường sông Liêu Hà “ cờ lớn đề bảy chữ phất phới bay trong gió.
Ngồi trong khoang thuyền yên tĩnh, Phó Tạ và Trần Hi đang đứng nghiên
cứu địa đồ đại lục Đông Phương treo trên vách thuyền.Chạng vạng tối bến
đò ở Hoàng Hà, trời chiều màu vàng chiếu vào bãi cát ở bờ sông và rừng
bạch dương rậm rạp, như một bức tranh khổng lồ màu vàng.
Sông Hoàng Hà chảy xiết, phát ra tiếng sóng oanh oanh dữ dội, khi chảy
ngang qua chỗ ngoặt gấp tốc độ nhanh chậm thay đổi, mà từ Biện Kinh đi
Liêu châu nhất định phải đi qua chỗ này của bến đò, hai đầu bến đò đặc
biệt có bốn con trâu nghìn cân bằng đồng gắn xích sắt kéo cầu nổi về hai hướng, một chiếc cầu nổi kéo dài từ nam chí bắc.
Trong tiếng sóng ầm ầm, Thôi Kỳ đang mặc trang phục màu lam cưỡi ngựa
dẫn theo một đám gia đinh giấu ở phía nam rừng bạch dương, đợi xe ngựa
phủ hoài ân hầu đến.
Sau khi từ Giang Nam Xuân về nhà, Thôi Kỳ liền phát hiện mình “bệnh”
rồi, những nha hoàn thông phòng kia câu dẫn hắn, một chút phản ứng hắn
cũng không có!
Thế nhưng hắn chỉ cần nghĩ đến tiểu mỹ nhân Hàn phủ ngọt như mật kia, sẽ bừng bừng...
Sau hai ngày “tuyệt thực”, rốt cuộc Thôi Kỳ đã nhận được ủng hộ của mẫu
thân và cô cô. Hắn muốn thần không biết quỷ không hay cướp đi Hàn Anh,
sau đó nuôi dưỡng trong nhà cao cửa rộng ở Tể Tướng Phủ...