Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 44 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Sau khi xe ngựa ra khỏi thành, Hàn Linh cũng không nằm nữa, nàng xốc áo
ngủ hơi mỏng bằng gấm lên ngồi dậy, đôi mắt sưng đỏ nhìn Hàn Anh đang
đang nhắm mắt dưỡng thần ở đối diện.
Trời chiều màu vàng được bức rèm màu xanh ngăn cách ở bên ngoài, trong
xe ngựa ánh sáng dần dần tối xuống, thế nhưng khuôn mặt Hàn Anh vẫn
giống như sứ trắng non mềm trắng noãn, mày rậm, mi dài cong vút, mũi
cao, bờ môi đỏ tươi... ngũ quan của nàng nếu như tách ra, kỳ thực cũng
không phải đẹp nhất, thế nhưng khi họp lại cùng một chỗ thì lại xinh đẹp như vậy...
Tỷ tỷ đẹp như vậy, cho dù là Hàn Linh cũng không đành lòng nhìn nàng đã bị vấy bẩn...
Hàn Linh cắn cắn bờ môi, nói: “Tỷ tỷ, mẫu thân bà...”
Hàn Anh mở mắt, đôi mắt to trắng đen rõ ràng bình tĩnh nhìn Hàn Linh.
Hàn Linh lấy hết dũng khí nói: “Nhị tỷ tỷ, mẫu thân nói để muội theo sát tỷ, còn đặc biệt dặn dò, nói cho dù trên đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, muội cũng phải liên tục đi theo tỷ...”
“Tỷ tỷ muội đẹp như vậy” nàng theo thói quen cắn cắn môi dưới, cảm giác
mình tự mình đoán bừa mẫu thân, thật sự là đại nghịch bất đạo, “Muội cảm thấy có lẽ mẫu thân biết rõ trên đường tỷ sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không, chúng ta bảo người nhà trước hãy dừng xe ngựa lại...”
Hàn Anh suy nghĩ thêm một chút sẽ hiểu được dụng ý của Phương thị, nếu
Thôi phủ thật sự nửa đường cướp nàng đi, Phương thị muốn thừa cơ đoạt
một tặng một, cũng muốn góp Hàn Linh vào. Dung mạo Hàn Linh cũng xem như xinh đẹp, di nương của nàng còn nằm trong tay Phương thị, Phương thị có thể bắt buộc Hàn Linh giành được nhiều thứ hơn...
Nghĩ đến đây, Hàn Anh duỗi tay nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Hàn Linh,
tự nhiên cười nói, đợi Hàn Linh buông lỏng, lúc này mới ôn nhu nói: “Tứ
muội muội, ta sớm có chuẩn bị, muội không cần lo lắng.” Nàng sợ sớm nói
tình huống thật cho Hàn Linh, có lẽ Hàn Linh sẽ nghĩ biện pháp báo tin
cho Phương thị, bởi vậy mới đợi đến lúc ra khỏi thành, tính toán khoảng
cách không xa Chu Tiên trấn, mà Hàn Linh cũng biểu hiện ra đầy đủ thành
ý, lúc này mới nói ra chân tướng để Hàn Linh yên tâm.
Hàn Linh trợn tròn mắt: “... Thật sự?”
Hàn Anh híp mắt điềm mật, ngọt ngào cười: “Thật sự!”
Nàng kéo bức rèm lụa xanh ra một đường nhỏ nhìn ra phía ngoài: “Phía
trước không xa chính là bến tàu của kênh đào Chu Tiên trấn rồi!” PhóTạ
hẹn gặp nàng tại nơi này.
May mắn tỷ tỷ đã sớm có chuẩn bị! Hàn Linh nói ra nửa ngày trái tim rốt
cuộc để xuống, thở phào nhẹ nhỏm một hơi, cả người buông lỏng xuống, lại phát hiện đôi má lành lạnh, thì ra bất tri bất giác lại rơi lệ.
Phó Tạ khó được thành thật: “Binh sĩ mười vạn, ngựa sáu vạn.” Trần Hi
chịu trách nhiệm biên chế và trang bị quân sự cho hắn, cho nên Phó Tạ
không có ý định gạt Trần Hi.
Trần Hi: “...” Phó Tạ có ý tứ là muốn hắn chịu trách nhiệm kiếm bốn vạn quân ngựa?
Phó Tạ hướng theo mục tiêu Trần Hi đi, trong lòng lặng lẽ tìm cách.
Hôm nay hắn đầu đội khăn sa màu đen, trên người mặc trung y màu trắng và trường bào gấm cổ tròn thêu hoa văn bằng chỉ bạc mà Hàn Anh làm cho
hắn, eo đeo đai lưng màu đen, cả người cao gầy nho nhã ngọc thụ lâm
phong.
Sau khi Trần Hi ngồi xuống ghế đối diện, Phó Tạ cầm chén trà trước mặt
lên uống một hơi cạn sạch, dư vị Thiết Quan Âm lan ra trong miệng hắn,
làm cho lòng hắn càng thêm trầm tĩnh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Hi nghiêm nghị, Phó Tạ luôn luôn xảo trá cẩn thận, đây là lần đầu tiên hắn uống nước trà của Trần Hi, chi tiết nho
nhỏ này có hàm ý là trong lòng luôn luôn muốn lấy lòng Phó Tạ.
Phó Tạ buông chén trà, mắt phượng trong trẻo lạnh lùng nhìn Trần Hi: “Ta chỉ muốn hai vạn ngựa. Còn lại ta có thể dùng ngựa chiến tự nuôi
dưỡng.”
Trần Hi: “...”
Mắt phượng Phó Tạ thâm thúy, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hề chớp mắt nhìn Trần Hi, chờ nhìn thành ý hợp tác của Trần Hi.
Trần Hi rũ mắt xuống, một lát sau giương mắt nhìn Phó Tạ: “Được!” Vì gia tộc của ta, vì thành tổ ong này của Đại Chu, ta nguyện ý đại biểu toàn
bộ Trần thị ở Biện Kinh, và đại biểu tổ chức Liêu Lương mờ mờ ảo ảo là
ngươi đứng chung một chỗ, cùng chung mưu đồ thiên hạ này.
Sau đó, một trận thắng bại.
Mắt phượng Phó Tạ lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím. Đúng là hắn muốn từng
bước một kéo Trần thị vào tổ chức Liêu Lương tranh đấu cùng Thôi Thành
Trân, khiến Trần thị càng lún càng sâu, không cách nào quay đầu lại.
Sau khi Ký kết hiệp ước, Phó Tạ không thèm phản ứng đến cõi lòng đầy tâm sự của Trần Hi, đội nón áo choàng gấm màu xanh đậm lên bước nhanh ra
mui thuyền đón Hàn Anh.
Thấy Phó Tĩnh mang người đón xe ngựa Hàn Anh, Phó Tạ đứng trên boong
thuyền, mắt phượng mềm mại biến thành gió xuân, lạnh lùng vừa rồi không thấy tăm hơi, a Anh bướng bỉnh đã đến rồi!