Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 46 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Thời gian xuất phát đã đến.



Hàn Anh đứng trên boong tàu, nhìn nhóm kỵ binh vây quanh Phó Tạ phóng ngựa rời đi, dần dần biến mất ở trong màn đêm.



Nàng đưa tay che ngực, cố gắng ngăn cản cảm giác lồng ngực trống rỗng khi không có chỗ nương tựa.



Từ ma ma cầm áo choàng đi lên, khoác lên người Hàn Anh, lại giúp nàng

buộc lại dây lưng, thấy Hàn Anh vẫn nhìn theo hướng Phó Tạ biến mất, bà

thở dài nói: “Cô nương, thuyền đã xuất phát, bên ngoài gió lớn, quay về

khoang thôi!”



Hàn Anh khép áo choàng chặt lại, thấp giọng nói: “Đúng vậy nên trở về thôi!”



Dùng cơm tối đơn giản xong, Hàn Anh liền tựa lên gối mềm nằm trên giường gấm lặng yên suy nghĩ, cố gắng xâu chuỗi lại những chuyện hôm nay nhằm

có thể nắm bắt rõ ràng từng chuyện.



Đầu tiên nàng kết hợp lại lời nói của Hàn Linh và sự sắp xếp của Phó Tạ, rồi rút ra một kết luận, nhị phòng Hầu phủ Phương thị, Hàn Lập và Hàn

Bội cấu kết con trai độc nhất của thôi Tể Tướng, đều muốn mưu hại mình!



Sau khi thông suốt, Hàn Anh kinh hãi một hồi, tiếp theo liền nghĩ đến

Hứa Lập Dương giả dạng mình dẫn phục binh Thôi phủ rời đi, nàng rất muốn biết cuối cùng Hứa Lập Dương có thoát thân không.



Nghĩ tới đây, Hàn Anh lập tức ngồi dậy, dặn dò Sấu Đông: “Sấu Đông, đi

mời Phó An tới đây!” Quản gia của Cha nàng “Đường Đại Phúc” đúng là do

Phó An giả trang.



Sấu Đông đang ở bên cạnh quấn sợi với Hoán Hạ, nghe vậy đáp “Vâng”, giao cuộn sợi cho Tẩy Xuân lui xuống.



Phó An rất nhanh đã tới, đại khái vì tránh hiềm nghi, còn dẫn theo một gã sai vặt tuổi chừng mười một mười hai tuổi tới.



Hàn Anh đoan chính ngồi trên giường gấm, suy nghĩ một chút mới nói: “Phó An, ta hỏi ngươi mấy câu, ngươi phải thành thành thật thật trả lời.”



Phó An đáp “Vâng”. Hàn cô nương là chủ mẫu tương lai của hắn, hắn phải trung thành hầu hạ.



Hàn Anh nháy mắt một cái ra hiệu cho Nhuận Thu, Nhuận Thu lập tức đứng

dậy đi ra ngoài cửa khoang, cùng với Sấu Đông chịu trách nhiệm canh gác

bên ngoài.



Trong khoang đốt mấy ngọn nến, không có gắn chụp đèn vào, ngọn lửa đèn

cầy bị gió ngoài cửa khoang thổi vào lúc sáng lúc tối, trên khuôn mặt

thanh tú của Phó An ánh lên bóng mờ, làm đôi mắt dài nhỏ của hắn có chút thâm trầm.



Hàn Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phó An, nói khẽ: “tình huống hôm nay của Hứa Lập Dương như thế nào?”


Trong khoang của Trần Hi đốt vô số ngọn đèn, sáng như ban ngày.



Trần Hi cầm trong tay một cây bút Chu Sa (bút mực đỏ), đang cùng

môn khách Chu Hân Đồng cầm chén trà đứng sóng vai, bàn bạc nơi nên đánh

dấu, hôm nay thiên hạ đại loạn, phản tặc khắp nơi nhao nhao khởi nghĩa

vũ trang, hắn muốn vẽ một bức tranh về tình hình thổ phỉ để chuẩn bị

tiêu diệt phiến loạn.



Chu Hân Đồng nhìn một lát, nói: “Tam công tử, Ngọc Sơn của Tấn Châu đã bị người chiếm, sao không thêm vào!”



Trần Hi cúi người dùng Bút Chu Sa vẽ một hoa văn hình ngọn lửa nho nhỏ ở ký hiệu Ngọc Sơn, lo lắng trong lòng lại nặng thêm một tí.



Chu Hân Đồng vừa chỉ chỉ Ký Châu và biên giới Liêu châu: “Theo tin tức

của tiểu Phó đại nhân bên kia, trong rừng núi giao giới Ký Liêu cũng có

nạn thổ phỉ!”



Trần Hi im lặng thở dài, lại vẽ một ngọn lửa nho nhỏ ở biên giới Ký Châu và Liêu Châu.



Gã sai vặt Hàn Tinh canh giữ ở bên ngoài báo một câu: “Bẩm công tử, Hàn Thiên đã trở về!”



Trần Hi thuận miệng nói: “Để cho hắn vào đi!” Hàn Thiên là gã sai vặt

chịu trách nhiệm quan sát động tĩnh bên đội thuyền Hàn Anh.



Sau khi Hàn Thiên đi vào lưu loát hành lễ, bẩm báo nói: “Bẩm công tử,

Hàn cô nương rất yên tĩnh, cũng không gây chuyện, chỉ có một chút” hắn

có chút muốn nói lại thôi.



Mày kiếm Trần Hi có chút chau lại.



Hàn Thiên liền nói ngay: “Chỉ có một chút, khẩu vị Hàn cô nương rất tốt, trong vòng một canh giờ ăn hai bữa cơm, hơn nữa phân lượng ăn được cũng không ít..” Chén bát nha hoàn đưa về phòng bếp đều là trống không.



Trần Hi: “...”



Chu Hân Đồng vừa uống một hớp trà, còn chưa kịp nuốt, nghe vậy mà hớp

trà thiếu chút nữa phun ra: “Hàn Thiên, nghe nói dung mạo của đích nữ

Hoài Ân hầu xinh đẹp có thể nói tuyệt sắc, sao bị ngươi nói, tuyệt đại

giai nhân biến thành một người ham ăn rồi hả?”



Hàn Thiên liếc mắt nhìn trộm công tử nhà mình, thấy mặt hắn không biểu

tình, đành phải chút ủy khuất mà giải thích: “Nô tài nói là sự thật...”



Tác giả có lời muốn nói: hôm nay vẫn tăng ca, thật sự là quá bận rộn, chỉ có canh một ~ ngày mai bổ sung gấp đôi ~