Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 47 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Trần Hi giống như không nghe thấy đối thoại giữa Chu Hân Đồng và Hàn
Thiên, cúi đầu tiếp tục xem địa đồ trải trên giường, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nữ hài tử như tinh linh gặp phải đêm hôm đó ở trước
lều lớn của Phó Tạ.
Hắn đề bút vẽ một ngọn lửa nho nhỏ tại nơi tiếp giáp giữa Lỗ Châu và
Lương Châu, hôm nay nơi này cũng tụ tập một nhóm đạo tặc hành nghề cướp
bóc.
Tuy rằng khí tiết còn thừa lại chẳng có bao nhiêu, nhưng Trần Hi chưa đủ dũng khí tuỳ tiện khiêu chiến điểm mấu chốt của Phó Tạ, thiếu nữ xinh
đẹp chỉ nhìn thoáng qua kia, cũng chỉ có thể đặt trong kí ức thôi.
Thuyền lớn chạy nhẹ nhàng trên kênh đào, như một cái cái nôi thật lớn,
mà Hàn Anh chính là bé cưng ngủ trong nôi, mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, ngủ
thằng cho đến khu vực Khai Phong phủ.
Buổi trưa hôm nay Hàn Linh ở khoang tầng hai xuống tìm Hàn Anh chơi.
Nàng xuống hai lần rồi mà Hàn Anh cũng chưa tỉnh, lần thứ ba Hàn linh
dứt khoát không đi nữa, chỉ thị Bích Vân lên trên lấy châm tuyến tới
đây, nàng dứt khoát ngồi phía ngoài bình phong cùng với Tẩy Xuân bắt đầu may vá, Hàn Anh đối với nàng tốt như vậy, nàng muốn báo đáp, muốn làm
cho Hàn Anh một đôi giày ngủ màu đỏ thẫm.
Ngủ đến khi không ngủ nổi nữa, Hàn Anh rốt cuộc cũng tỉnh.
Sau khi tỉnh lại nàng cũng không có lập tức thức dậy, mà là tiếp tục nằm ở trên giường suy nghĩ, nàng tính toán làm thế nào thoải mái ở lại Liêu châu, Liêu châu là phạm vi thế lực của Phó gia, Thôi Kỳ cũng không có
khả năng đến Liêu châu tìm nàng đâu ha?
Nghĩ đến ở Biện Kinh có một Thôi Kỳ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mình như thế, lông tơ Hàn Anh dựng đứng hết cả lên, cả người rét run, thích
như vậy thật làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, mà nàng thì không muốn
như vậy đâu!
Mặt khác Hàn Anh cũng tự kiểm điểm bản thân, không lúc nào không tự kiểm điểm, tự thấy đâu có tỏ ra thích Thôi Kỳ đâu mà sao Thôi Kỳ lại cố chấp với nàng như thế.
Đáng tiếc sau khi kiểm lại chuyện lúc trước trước trước sau sau qua một
lần, Hàn Anh xác định bản thân cho tới bây giờ không có biểu hiện nào
không thích hợp, nàng biết mình là vị hôn thê của Phó Tạ, cho nên đối
với nam nhân khác chưa bao giờ trông bên nọ ngó bên kia.
Từ ma ma sang xem nàng đã tỉnh lại chưa, kết quả vừa đi đến bên giường
liền thấy mắt Hàn Anh mở to, không khỏi giật mình cười: “Cô nương, người tỉnh khi nào vậy?”
“Con vừa mới tỉnh.” Hàn Anh kéo chăn gấm màu tím khói ra một chút, tiếp tục nằm suy nghĩ.
Từ ma ma biết rõ thói quen sinh hoạt của Hàn Anh, vội vàng bảo Hoán Hạ
sớm chuẩn bị nước muối nhạt bưng tới, hầu hạ Hàn Anh uống.
Hai tỷ muội bận rộn nửa ngày chọn lựa toàn bộ một rương quần áo mới tinh, ngay cả áo bông và áo lông mùa đông Hàn Linh đều có.
Lúc chiều hai tỷ muội lại cùng nhau học viết chữ, cùng một chỗ tản bộ,
cùng một chỗ thiêu thùa may vá, hai bên dần dần thành tri kỷ.
Buổi tối sau khi Hàn Anh rửa mặt nằm ở trên giường, Từ ma ma khom người
giúp nàng chỉnh áo ngủ bằng gấm, lại sợ khi ngủ Hàn Anh đè lên tóc dài,
sửa mái tóc dài của nàng lại sau đó trải lên gối đầu, trong miệng càu
nhàu: “cô nương của ta ơi, hôm nay người đối với Tứ cô nương quá hào
phóng rồi, thật là hào phóng ngốc mà...”
Hàn Anh chẳng muốn nghe, liền nói: “Nhũ mẫu, trên đời này mặc dù có
người lang tâm cẩu phế, thế nhưng ta cảm thấy được chỉ cần ta thật lòng
đối với người đó, người đó nhất định có thể cảm nhận được.”
Từ ma ma nghe vậy cũng không nói nữa, đưa tay lau trên trán Hàn anh một
cái, nhẹ nhàng buông màn xuống; còn mình thì lên ghế quý phi ngủ, bởi vì không biết thuyền mình ngồi chính là của tiểu Trần đại nhân, bà luôn lo lắng không yên, từ khi sau khi Hàn anh lên thuyền đều là bà ngủ gác
đêm.
Đội tàu đi được rồi mười ngày, chuẩn bị kế tiếp ngừng lại ở bến tàu Lỗ Châu bổ sung đồ ăn nước uống.
Sau khi Phó An được gã sai vặt Hàn Thiên của Trần phủ thông tri, liền tới đây bẩm báo với Hàn Anh.
Sau khi Hàn Anh suy nghĩ một chút, dặn dò Phó Tĩnh nói: “Ta sẽ quản Tứ
muội muội và ma ma, và nha hoàn hầu hạ bên người chúng ta, ngươi chỉ để ý người của ngươi thôi!”
Phó An được những lời này, liền lui xuống, tự mình đi an bài những binh lính và gã sai vặt đi theo hộ tống Hàn Anh.
Đợi Phó An đi ra, lúc này Hàn Anh mới cười dặn dò Hàn Linh: “Muội muội,
ước chừng khoảng nửa canh giờ nữa, thuyền sẽ dừng lại, muội và Bích Vân
dứt khoát ở chỗ này dùng cơm với ta, đợi sau khi thuyền xuất phát mới
trở về, muội thấy được không?”
Hàn Linh hôm nay đối với Hàn Anh nói gì nghe nấy, lập tức cười nói: “nghe tỷ tỷ dặn dò!”
Hàn Anh thấy muội muội nghe lời như thế, liền cười híp mắt sờ lên đầu Hàn Linh: “Thực nghe lời!”
Hàn Linh bị tỷ tỷ sờ được cực kỳ thoải mái, gác đầu phóng lên vai Hàn
Anh, vẻ mặt vui vẻ ý nói “sờ nữa đi”, Bích Vân nhìn các nàng cũng nở nụ
cười.
Lúc chiều Hàn Anh đang cầm quyển truyện lịch sử giết thời gian, bên
ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo thanh âm Phó An liền truyền tới: “Cô nương, người xem ai đến kìa.”