Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 49 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Sau khi đoàn thuyền dừng lại bổ sung đồ ăn nước uống ở bến tàu Lỗ Châu, lại tiếp tục đi về phía Bắc theo hướng Ký Châu.



Bình thường sau khi qua tiết trung thu, thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh hơn, hơn nữa đoàn thuyền lên đường đi về hướng Bắc, vì thế cũng bắt đầu lạnh hơn.



Hàn Anh đã sớm chỉ thị đám người Tẩy Xuân cất một ít quần áo mỏng vào, bắt đầu đổi lại áo mỏng và áo hai lớp.



Đến buổi tối còn lạnh hơn so với ban ngày, Từ ma ma sợ Hàn Anh bị đông lạnh, liền sớm bỏ thêm chăn mền lên giường cho nàng.



Buổi tối ngày hôm đó thật sự rất lạnh, Hàn Anh sớm leo lên giường, dựa

vào gối mềm ngồi ở trong chăn, bảo Sấu Đông đặt giường bàn nhỏ nằm ngang trên chăn mền của nàng.



Nàng quấn người trong chăn cầm quyển Tây Cương địa lý, vừa đọc vừa

nghiêm túc ghi chú. Phó Tạ chiến đấu ở Tây Cương, nàng nghĩ cần phải

hiểu rõ thêm một chút kiến thức ở Tây Cương.



Từ ma ma dẫn theo đám người Tẩy Xuân Nhuận Thu cũng đều ngồi trong phòng ngủ thêu thùa may vá. Bà đã sai mấy nha hoàn làm cho Hứa Lập Dương mấy

bộ áo bông mỏng, hôm nay đang gấp rút may thêm mấy bộ trung y cho Hứa

Lập Dương mặc bên trong!



Bởi vì Hàn Anh đang học viết chữ, bởi vậy mọi người cũng không dám tán

gẫu, sợ cô nương lại bị dụ dỗ mà bỏ sách xuống không chịu đọc nữa.



Trong phòng yên tĩnh, ngoài cửa sổ là tiếng nước chảy, tiếng cánh buồm

bị gió thổi “Rầm rầm” và tiếng chó sủa khi đi qua thôn trang hoà lẫn vào nhau, tạo thành một đêm yên tĩnh mà vui vẻ.



Một lúc lâu sau, Hàn Anh đặt bút xuống hai tay chống nạnh vặn eo cho

sống lưng đỡ mỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào một đoạn văn mà mình vừa

chép lại, “Tây Cương cực kì lạnh giá, bộ tộc Tháp Khắc Khắc dùng da thú

chống lạnh...”



Trong lòng Nàng yên lặng suy nghĩ.



Tây Cương rét lạnh, bộ tộc Tháp Khắc Khắc có da thú chống lạnh, vậy Phó Tạ và quân đội của hắn thì sao?



Hàn Anh ghi nhớ vấn đề này vào trong đầu, chuẩn bị ngày mai có cơ hội sẽ hỏi Phó An một chút.



Từ ma ma thấy Hàn Anh vẫn vặn vẹo lưng, biết là nàng mệt, thấy liền đau

lòng, nhịn không được nói: “Cô nương, mệt thì nghỉ một lát đi!”



Hàn Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “ma ma, dựa theo hành trình chúng ta đã đến Bạch Vân Đãng giao giới của Lỗ Châu và Ký Châu rồi. Nhắc tới

Bạch Vân Đãng, người sẽ nghĩ đến cái gì?”



Từ ma ma nhíu mày suy tư.



Đám người Tẩy Xuân cũng dừng việc thêu thùa trong tay.



Nhuận Thu suy nghĩ một chút, nhìn Hàn Anh, nhỏ giọng nói: “Cô nương, lúc nô tỳ ở Ngọc Khê nghe lão binh trong phủ Ký Châu đã từng nói một câu

nói ‘Bạch Vân Đãng, nguy hiểm trăm dặm’ nói là thời buổi loạn lạc trước

kia thường thường có người tụ họp ở Bạch Vân Đãng cướp bóc thương thuyền qua lại...”



Hàn Anh nghe vậy im lặng một lát, mở miệng dặn dò Từ ma ma: “Ma ma,

người đi mời Phó An tới đây!” nha hoàn khác đi gọi Phó An không phù hợp, chỉ có tuổi của Ma ma là không ngại thôi.



Từ ma ma thấy mặt Hàn Anh nghiêm nghị, không dám trì hoãn, liền xoay người lại đi ra.



Hàn Anh vội vàng nhắc nhở: “Ma ma, bên ngoài lạnh, nhớ khoác thêm áo!”



Từ ma ma cười hì hì từ trong rương cầm áo của mình khoác ở bên ngoài, vội vàng đi ra.



Hàn Anh có chuyện trong lòng, không thể trì hoãn, cũng liền sai nha hoàn hầu hạ đứng dậy. Bình thường khi nàng rảnh rỗi thường trang điểm rất

lâu, thế nhưng khi sốt ruột cũng rất nhanh nhẹn, đợi Từ ma ma dẫn theo

Phó An và Hứa Lập Dương tới đây đáp lời, Hàn Anh đã chải xong búi tóc,

mặc áo nhỏ lụa hoa màu hồng đào váy màu xanh nhạt, trang phục chỉnh tề
Trần Hi dừng bước, nhìn Phó An đi theo hắn tuần tra, thiếu chút nữa đã thốt ra một câu: “Mời mang Trần mỗ đi gặp Hàn cô nương“.



Hắn nhìn lướt qua Phó An đóng chặt cửa khoang của Hàn Anh, cuối cùng vẫn là nuốt xuống những lời này, mở miệng dặn dò Hàn Thiên: “chọn mấy người có thân thủ tốt một chút rồi thu xếp ở trên chiếc thuyền này đi!”



Hàn Thiên đáp “Vâng”, xoay người rời đi.



Hàn Anh thiếu chút nữa bị Hàn Linh đụng ngã, nàng ôm Hàn Linh lệ rơi đầy mặt, ôn nhu dỗ dành: “Đừng sợ, đã qua rồi! Không cần sợ!”



Hứa Lập Dương vẫn ngồi ở phía trước cửa sổ, có chút nhíu mày nhìn Hàn

Anh ôm Hàn Tứ cô nương an ủi, cho rằng nếu nhìn theo bên ngoài mà nói,

làm tỷ tỷ thì phải mềm mại một chút; thế nhưng nếu nói về can đảm, muội

muội so với tỷ tỷ còn kém xa!



Sau khi Hàn Linh khôi phục bình thường, Hàn Anh sợ nàng hiểu lầm, liền

đem những suy đoán của mình nói qua một lần: “... Ta lo lắng mục tiêu

của Phủ Thôi Tể Tướng là ta, bởi vậy sợ kêu muội tới đây ngược lại làm

liên lụy tới muội...”



Hàn Linh sớm đã nhìn thấy dấu vết kịch chiến trên cửa sổ, làm sao lại đoán không ra? Nàng rầu rĩ nói: “Tỷ tỷ, muội cũng biết.”



Lại nói: “Tỷ tỷ, tối nay muội và tỷ ngủ chung đi, muội có thể bảo vệ tỷ mà!”



Hàn Anh: “...”



Nàng nhìn Hứa Lập Dương, thật sự xấu hổ nói: “Không được, nơi này tỷ tỷ còn có một tiểu công công mà!”



Cùng lúc đó, lần tập kích thứ hai sau khi Phó Tạ tiến vào Tây Cương cũng đã kết thúc.



Trong doanh địa hiện lên vô số lửa trại, nhóm kỵ binh mặc áo giáp eo vẫn còn đeo trường đao đang nhỏ máu ngồi vây quanh đống lửa, một bên dùng

chủy thủ cắt thịt dê nướng một bên miệng lớn uống rượu, mà không uống

không được, ban đêm ở Tây Cương thật sự quá lạnh, cái lạnh này như sâu

tận xương tủy, áo bông bên trong áo giáp của bọn họ căn bản không chống

chịu được.



Phó Tạ dẫn theo các tướng lãnh Chu Thanh, Tưởng Vân Xuyên và Vũ Duẫn

Trạch đi bước nhanh về phía tên tuỳ tùng Liên Nha đang kiểm tra số lượng ngựa tịch thu được, lớn tiếng nói: “Liên Nha, thu được bao nhiêu ngựa?”



Liên Nha là một thanh niên đen bóng cao lớn, hắn vui rạo rực ra đón:“Bẩm công tử, tổng cộng thu được rồi 2600 con ngựa Tây Cương!”



Phó Tạ nghe xong, trong mắt phượng vốn đang lạnh buốt hiện ra vẻ vui

mừng. Hôm nay trong tay hắn có mười vạn binh sĩ, nhưng ngựa lại không

đủ dùng, vốn định nuôi dưỡng ngựa chiến, ai ngờ cuộc chiến tối nay ngược lại là một khởi đầu tốt!



Thấy công tử chỉ lo nhìn ngựa, Phó Trữ liền dùng chủy thủ đâm miếng thịt dê vừa nướng chín đưa tới: “Công tử, người cũng ăn một chút gì đi!”



Mắt phượng Phó Tạ quét một vòng, thấy trong tay bọn Chu Thanh đều có

chút rượu thịt, lúc này mới nhận thịt dê cắn một miếng lớn, tiếp đó lại

uống một hớp rượu lớn, đi đến đống lửa ngồi xuống.



Đám người Chu Thanh rất bội phục vị chủ soái Phó Tạ này, lúc này cũng đều đi tới ngồi vây quanh.



Nhìn ngọn lửa bập bùng, Phó Tạ miệng lớn ăn thịt miệng lớn uống rượu, nhưng trong lòng lại nhớ tới Hàn Anh.



Nhớ tới Hàn Anh nhao nhao muốn tới đây với hắn, trên mặt tuấn tú của Phó Tạ hiện ra một chút ý cười: a Anh ngốc này, may mắn không cho nàng đi

theo tới đây, Tây Cương thật sự quá khổ, nàng được nuông chiều quen rồi, mềm mại như vậy, sẽ chịu không nổi đâu, đến lúc đó sẽ khóc nhè, còn

phải ôm nàng an ủi...



Nghĩ đến Hàn Anh mềm mại ôn nhuận, trái tim Phó Tạ bỗng dưng rung động.



Lúc này vô luận như thế nào Phó Tạ cũng sẽ không nghĩ tới, sau này hắn

lại phải dẫn theo Hàn Anh tới Tây Cương hoang vu rét lạnh này sống nhiều năm...