Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 50 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Phó Tạ híp mắt nhìn chân trời phía đông hiện lên màu trắng bạc, lặng lẽ
tính toán làm thế nào trong vòng một tháng thu phục được Túc Châu.
Sau khi nghỉ ngơi được một lát, Phó Tạ ra lệnh một tiếng, đại quân lập tức tập kết, ùn ùn tiếp tục đi về hướng tây.
Đã qua nửa đêm, đôi mắt Hàn Anh buồn ngủ đến mức muốn mở ra nổi nữa, liền thấp giọng nói: “Tứ muội, chỗ này của ta bất tiện...”
Hàn Linh theo ánh mắt Hàn Anh nhìn sang, mới phát hiện trên đầu giường
gần cửa sổ còn có thiếu niên mặc quần áo đen mới tới đang ngồi, khuôn
mặt nhỏ nhắn lập tức xấu hổ phiếm hồng, cúi đầu liền rời khỏi, lại bị
Hàn Anh kéo lại.
Hàn Anh dặn dò Nhuận Thu: “Nhuận Thu, ngươi gọi Phó An tiễn Tứ cô nương lên lầu!”
Nhuận Thu đáp “Vâng”, đi trước gọi Phó An.
Sau khi Hàn Linh dẫn theo Bích Vân rời khỏi, Hàn Anh bảo Tẩy Xuân cầm
chăn gối mới đưa cho Hứa Lập Dương, trực tiếp nói: “Trời cũng sắp sáng
rồi, mọi người cố nghỉ ngơi một chút đi!”
Nàng phối hợp rút trâm trên đầu, xoã tóc ra, vén áo ngủ bằng gấm lên liền chui vào.
Từ ma ma vội vàng nhìn, lại phát hiện Hàn Anh đã ngủ rồi, liền một bên
càu nhàu một bên tháo giày đắp chăn cho nàng ngủ xong, bản thân cũng cầm chăn nằm bên cạnh Hàn Anh.
Tẩy Xuân và Nhuận Thu cùng lưu lại gác đêm với Từ ma ma, liền trải giường chiếu phía trong tấm bình phong cùng nhau ngủ.
Đèn cầy trong phòng đã tắt, bên ngoài đã không còn tiếng ồn ào, tiếng
bước chân và tiếng va chạm giữa áo giáp vỏ đao, Hứa Lập Dương dựa vào
chăn nhắm mắt lại.
Lúc Hàn Anh tỉnh lại đã là giữa trưa, ánh mặt trời màu vàng ngày mùa
thu từ trong khe cửa sổ chiếu vào, làm cho người ta cảm giác ấm áp, rất
là thoải mái.
Bên trong khoang yên tĩnh, trên giường phía trước cửa sổ và trên giường
trong bình phong đều được sắp xếp gọn gàng, Hứa Lập Dương đã không còn ở đó nữa.
Nghĩ đến kinh tâm động phách đêm qua, Hàn Anh có cảm giác giống như đã
qua một đời. Nàng ngẩn ngơ một hồi, mới gọi một tiếng “Ma ma“.
Từ ma ma và Hoán Hạ ở dưới bếp nấu cơm cho nàng, cho nên không vào; Tẩy
Xuân dẫn theo Nhuận Thu và Sấu Đông đi vào, hầu hạ Hàn Anh rời giường
rửa mặt đâu vào đấy.
Khi sẩm tối, Hàn Anh nghe nói ngày mai đội tàu sẽ đến bến tàu Ký Châu,
lúc này mới dẫn theo Hàn Linh đi ra ngoài tản bộ, chứ chờ đến lúc đỗ
dâng lên một phong thư: “Cô nương, đây là thơ công tử gửi cho người.”
Thấy mắt to trong suốt của Hàn cô nương lập tức phát sáng lên, hắn lại bổ sung một câu: “Đi theo tin báo tới.”
Tẩy Xuân Nhận thư đưa tới, Hàn Anh trước liếc mắt nhìn chữ trên phong
thư, thấy rải rác mấy chữ bạc mạnh mẽ như móc sắt, nhận ra là chữ viết
Phó Tạ, trái tim đập bịch bịch.
Nàng cũng không cần dao rọc giấy, trực tiếp lấy tay cẩn thận xé phong thư ra, lấy ra một bức thư hơi mỏng.
Trên tờ giấy chỉ có ba câu: “Mạnh khỏe. Đừng nhớ. Mùa xuân sang năm trở về.”
Hàn Anh: “...”
”Lười không nhiều lời với ta sao?” Nàng hậm hực nói, “Ta đây không
viết hồi âm cho hắn luôn! Phó Bình lúc ngươi truyền lời cho hắn thì
thêm một câu "Hàn cô nương mạnh khỏe" là được rồi!”
Phó Bình: “...”
Hắn cho rằng Hàn Anh nói giỡn, thế nhưng đợi đến lúc đội tàu nhổ neo xuất phát, Hàn Anh thật sự một mảnh giấy cũng không viết.
Buổi tối Hàn Anh nằm ở trên giường suy nghĩ.
Nàng không phải bởi vì giận dỗi mà không viết thư cho Phó Tạ, mà là có cách nghĩ của riêng mình.
[1] Câu thơ gốc là “Bán giang sắt sắt bán giang hồng.” được trích trong bài thơ Mộ giang ngâm 暮江吟 (Khúc ngâm trên sông chiều)
Nhất đạo tàn dương phô thuỷ trung,
Bán giang sắt sắt bán giang hồng.
Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ,
Lộ tự trân châu nguyệt tự cung.
Bản dịch của Tiêu Dao Du Tử
Nắng tàn một dải trên sông
Nửa hồng nửa biếc linh lung chan hòa
Yêu sao tháng chín mùng ba
Sương như hạt ngọc trăng là cánh cung