Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 51 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Dùng xong điểm tâm, Hàn Linh mang theo châm tuyến đến chỗ của Hàn Anh.



Nàng vừa đến liền phát hiện Hàn Anh đang ngồi trước bàn trang điểm để

Nhuận Thu hầu hạ trang điểm, mà Tẩy Xuân và Sấu Đông thì ghé vào giường

bàn nhỏ bận rộn, trên giường bàn nhỏ bày một nghiên mực, một hộp chu sa, một bàn tính và một vài sổ sách, bên cạnh giường bàn nhỏ còn bày mấy

hộp gấm, nhìn lờ mờ bên trong hình như là một chồng ngân phiếu.



Hàn Linh không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Nàng đoán Hàn Anh đang chỉnh sửa

sổ sách, cố tình tránh hiềm nghi, nên ngồi một lát liền tìm cớ trở về

khoang trên đọc sách.



Trong lòng Hàn Anh có việc, cũng không giữ Hàn Linh lại.



Nàng lấy một đôi hoa tai bằng vàng khảm phỉ thúy hình giọt nước đưa cho

Nhuận Thu, ý bảo nàng giúp mình đeo lên lỗ tai, nhưng miệng lại hỏi Sấu

Đông: “Tổng số hôm nay tính có đủ không?”



Vẻ mặt Sấu Đông trầm tĩnh hiếm thấy, ngón tay cực kỳ nhanh nhẹn khẩy hạt châu bàn tính cộng lại tổng số, cuối cùng nói: “Cô nương, nếu không

tính số lẻ thì số chẵn là sáu vạn 7800 lượng.”



Hàn Anh nói “ biết rồi “, liền không nói thêm gì nữa.



Nếu như Hàn Linh nghe được con số này, nhất định sẽ cảm thấy Hàn Anh cực kỳ có tiền, thế nhưng đối với Hàn Anh, con số này còn lâu mới đủ.



Nàng phải nghĩ biện pháp khác.



Buổi sáng khi đội tàu cập bờ, sau khi mọi người bận rộn một phen vứt

thuyền lên bờ, lại đi tầm nửa ngày mới tới trạm dịch ở huyện Phúc Đỉnh

thuộc thành Bắc Ký Châu nghỉ ngơi.



Trần Hi vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết như trước, bao toàn bộ trạm

dịch, thu xếp cho Hàn Anh mang theo nha hoàn ma ma ở trong nội viện, đám người Phó Bình ở tại ngoại viện, mà người của hắn thì ở trong màn

trướng xung quanh trạm dịch.



Trần Hi cần phải sắp xếp chuyện thu thập quân lương ở huyện Phúc Đỉnh, bởi vậy đoàn người Hàn Anh phải ở lại trạm dịch mấy ngày.



Buổi sáng ngày hôm đó Phó Bình dẫn theo Khâu Nhân, Khâu Nghĩa và nương tử của bọn họ tới đây gặp Hàn Anh.



Hàn Anh trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi Khâu Nhân: “Ta nhớ hình như

trong số cửa hàng mà mẫu thân cho ta có một cửa hàng da, ngươi có biết

không?”



Khâu Nhân ra khỏi hàng nói: “Bẩm cô nương, quả thật có cửa hàng này, hôm nay đang mở ở Tín Nghĩa phường Liêu Châu, là do Khâu Tín trông nom.”



Hàn Anh nhẹ gật đầu, lại thăm hỏi bọn hắn hai câu, chỉ thị Tẩy Xuân cầm bốn bao tiền thưởng tặng cho bọn hắn.



Lúc này Phó Bình mới tiến lên đáp lời: “Bẩm cô nương, những món ăn dân

dã kia...” Phó Bình ổn trọng hoà nhã, thật ra lại rất thích đi săn, được xưng là “Đạn sắt Tiểu Thần Thông”, hắn ở đâu, động vật hoang dã ở đó


Ngoại viện trong phòng Hứa Lập Dương.



Một người mặc quần áo trạm dịch, đang khom người châm trà cho Hứa Lập Dương.



Hứa Lập Dương hạ giọng: “Đem chuyện Hàn cô nương bị tập kích tiết lộ cho Thôi Kỳ.” tính cách Thôi Tể Tướng cương nghị thủ đoạn cường ngạnh,

nhưng có hai uy hiếp, một là Thôi phu nhân, cái khác chính là con trai

độc nhất Thôi Kỳ. Để Thôi Kỳ biết chuyện Hàn Anh bị đuổi giết, là biện

pháp đơn giản nhất mau lẹ nhất nhằm ngăn cản thôi Tể Tướng sai người

tiếp tục đuổi giết Hàn cô nương.



Người mặc quần áo trạm dịch đáp “Vâng”, cầm theo bình nước ấm lui xuống.



Ở huyện Phúc Đỉnh ngừng lại hai ngày, đoàn người Hàn Anh lại đi theo đội ngũ Trần Hi xuất phát.



Một đường ngày đi đêm nghỉ, đợi đến lúc Hàn Anh thay áo bông vải màu đỏ, váy xếp tầng màu tím, khoác áo lông ngân hồ, thì thành Liêu Châu đã mơ

hồ trong tầm mắt rồi.



Lúc này đại quân Phó Tạ cũng đã chạy tới ngoài thành Túc Châu.



Tuy binh sĩ bộ tộc Tháp Khắc Khắc bưu hãn, thế nhưng bọn họ là “ đội ngũ không hàng lối, doanh trại không cố định “, thói quen theo đuổi nơi có

nước và cỏ, cho dù chiếm lĩnh thành Túc Châu, đó cũng là vì muốn cướp

sạch, chứ không phải vì muốn chiếm đóng sinh sống lâu dài.



Chính là cân nhắc đến đặc điểm này của bộ tộc Tháp Khắc Khắc, Phó Tạ

không có ý định áp dụng hình thức công thành mạnh mẽ mang tính phá hoại, mà là bên trong khinh kỵ binh bên ngoài trọng kỵ binh kết hợp lại vây

thành Túc Châu, trước dùng khinh kỵ binh gây hỗn loạn, tiếp theo dùng

trọng kỵ binh đánh thẳng vào, lại lưu lại một lỗ hổng yếu kém để bức

quân Tháp Khắc Khắc đi ra chiếm đóng, sau đó một lần hành động tiêu

diệt.



Cuộc chiến công thành so với Phó Tạ dễ dàng hơn.



Với tư cách tiên phong, Chu Thanh ra khỏi hàng khiêu chiến.



Phó Tạ mặc áo giáp của binh lính bình thường ngồi trên lưng ngựa lẫn vào trong đám người, đợi chủ soái của bộ tộc Tháp Khắc Khắc vừa xuất hiện ở lỗ châu mai lầu cổng thành, liền lặng yên không một tiếng động giương

cung cài tên, một đạo mũi tên nhanh như chớp bắn ra, xuyên qua thân thể

chủ soái Tháp Khắc Khắc.



Tháp Khắc Khắc luôn luôn thiếu khuyết tổ chức, chủ soái một khi chết liền đại loạn.



Sau một đêm ác chiến liên tục, Phó Tạ ung dung cỡi ngựa dẫn đầu tướng sĩ tiến vào thành Túc Châu.



Doãn Vũ Trạch theo sát ở đằng sau Phó Tạ, ngẫu nhiên nhìn thấy Phó Tạ

vác cung lớn trên lưng, đôi mắt không khỏi tỏa sáng, hắn tuyệt đối thật

không ngờ vị Quý công tử khí phách cao sang ngọc thụ lâm phong ở nha môn điện Tiền Ti trong Kinh Thành, lại là một xạ thần thủ bách phát bách

trúng!