Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 52 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Thời điểm gần đến đình nghỉ chân mười dặm bên ngoài thành Liêu Châu, Hàn Anh trong xe ngựa cũng có chút đứng ngồi không yên, trong lòng hoang
mang rối loạn, trong lồng ngực trái tim nhảy bình bịch.
Nàng nghĩ mẫu thân mang thai không thể đến đón mình, dù sao thì phụ thân cũng phải đến chứ nhỉ?
Nghĩ đến gần một năm không gặp mặt cha nương, đôi mắt Hàn Anh có chút ẩm ướt, lông mi ướt nhẹp, châu lệ nhẹ nhàng rơi xuống.
Từ ma ma ngồi trong xe ngựa với nàng thấy thế, vội vàng cầm khăn lụa
sạch đưa tới: “cô nương của ta ơi, trước lau mắt đi, đừng để Hầu Gia và
phu nhân lo lắng.” Lúc trước ở phủ tướng quân Ngọc Khê, phàm là cô nương có một chút không hài lòng, Hầu Gia và phu nhân coi như là chuyện đại
sự để ở trong lòng.
Hôm nay nếu thấy cô nương rơi lệ, trong lòng Hầu Gia nhất định không chịu nổi.
Hàn Anh “vâng” một tiếng, nhận khăn lau lau mắt, nhìn Từ ma ma cười nói: “Ma ma, như vậy nhìn đẹp không?”
Từ ma ma nhớ tới lâu rồi không gặp Hầu phu nhân, cái mũi cũng có chút ê
ẩm, thế nhưng khi thấy lông mi Hàn Anh treo bọt nước, mắt to như bao phủ tầng một hơi nước, rõ ràng là dáng vẻ vừa khóc, thế nhưng nụ cười lại
điềm mật, ngọt ngào khuôn mặt nhỏ nhắn óng ánh, kiều diễm không gì sánh
được, không khỏi cũng nở nụ cười: “Cô nương mới hơn nửa năm đã cao lớn
không ít, cũng càng thêm xinh đẹp rồi, Hầu Gia và Hầu phu nhân nhất định sẽ ban thưởng ta đấy!”
Hàn Anh dựa vào người Từ ma ma, đầu cũng gác lên vai Từ ma ma, sau nửa ngày không nói gì, nàng thật sự nhớ cha nương quá rồi!
Xe ngựa ngừng lại trước đình nghỉ chân một lúc, Hàn Anh mới nghe được
một hồi tiếng bước chân quen thuộc từ xa đến gần. Nàng nhận ra là tiếng
bước chân của phụ thân, nước mắt lập tức tràn mi trào ra.
Cửa xe ngựa bị kéo ra, một luồng khí lạnh thấu xương đập vào mặt.
Hàn Thầm cao lớn mặc trang phục cỡi ngựa màu lam đôi mắt ửng đỏ nhìn Hàn Anh trong xe, cánh tay vốn đã duỗi ra chuẩn bị ôm Hàn Anh đi ra, nhưng
nhìn thấy Hàn Anh lại ngây ngẩn cả người: “... a Anh, con thành đại cô
nương rồi sao?”
Hàn Anh nước mắt lưng tròng như khi còn bé nhào vào trong ngực phụ thân.
Hàn Thầm không ngờ Hàn Anh thoáng cái đã cao còn mập nữa, do chưa chuẩn
bị tâm lý liền bị Hàn Anh đâm một cái lảo đảo. Ông vội vàng ôm Hàn Anh
cười nói: “a Anh, con biến thành nha đầu mập rồi!”
Hàn Anh: “...” nụ cười trên mặt nàng lập tức không thấy nữa, dùng ánh mắt “cha dám lập lại lần nữa không?” liếc xéo cha mình.
Thấy con gái mất hứng, Hàn Thầm cố tình bổ cứu, liền ôm Hàn Anh đặt trên ngựa của mình, dắt ngựa trở về.
Từ ma ma thấy thế vội vàng nhảy xuống xe, vội vàng quỳ gối thỉnh an: “Hầu Gia, phải đội mũ che cho cô nương!”
Thấy vẻ mặt Hầu Gia khó hiểu, bà vội vàng bổ sung một câu: “Cô nương lớn rồi... Hầu Gia, tối thiểu phải mang sa mỏng che lại!”
Ăn cơm xong, Kim Châu mang theo tiểu nha hoàn dâng trà thơm.
Hàn Linh thấy Hàn Anh nhận chén trà uống một hớp súc miệng, sau đó thả chén trà về chỗ cũ, liền bắt chước làm theo.
Ngân Châu lại dẫn theo nha hoàn dâng lên một chén trà Phổ Nhị, đây là trà uống sau khi ăn xong.
Hàn Anh uống một ngụm trà, buông chén trà nhìn Lâm thị: “Mẫu thân, chúng con ở chỗ nào?”
Lâm thị ôm con gái, cười tủm tỉm nói: “Cho Tứ muội muội con ở Liễu Viện phía sau, con ở đây với ta, được không?”
Hàn Anh suy nghĩ một chút, nói: “con và Tứ muội muội cùng ở Liễu Viện cũng được rồi!”
Lâm thị tuy có chút không nỡ, nhưng cũng biết con gái sợ lạnh nhạt Hàn Linh, đành phải đáp ứng.
Kim Châu dẫn đám người Hàn Linh đi Liễu Viện thu xếp, Hàn Anh ăn no rồi liền thèm ngủ, liền ở lại phòng mẫu thân ngủ trưa.
Lâm thị cũng có chút buồn ngủ, liền ôm Hàn Anh đi ngủ.
Hàn Anh giống như khi còn bé, thói quen cuộn người thành một đoàn, đầu chui vào trong ngực mẫu thân, rất nhanh liền ngủ mất.
Lâm thị nhắm mắt lại, cách trung y hơi mỏng vuốt ve con gái, phát hiện
khung xương Hàn Anh tuy nhỏ, nhưng thịt cũng không ít, cả người mềm mại, duy có vòng eo một nắm có thể nắm hết, không khỏi có chút phát sầu, Hàn Anh lại có thể càng ngày càng giống như bà ngoại mà trước giờ nàng chưa từng gặp...
Hàn Anh đang ngủ say, lại bị mẫu thân đánh thức.
Lâm thị đỡ Hàn Anh lên dựa vào người mình, nhận chén trà trong tay nha
hoàn, đút cho Hàn Anh uống một ngụm mao tiêm đậm đặc, Hàn Anh lập tức bị đắng tỉnh.
Thấy con gái tuy đã tỉnh, ánh mắt lại mở không lên, Lâm thị liền liên
miên nói: “một lát nữa nữ quyến phủ tướng quân tới bái phỏng, chuẩn bị
gặp khách rồi!”
Đại não Hàn Anh đang trong trạng thái nghỉ ngơi, thuận theo miệng hỏi: “Phủ tướng quân có những nữ quyến nào?”
Lâm thị nhận áo khoác nhỏ từ trong tay nha hoàn khoác lên người Hàn Anh: “Quốc Công phu nhân ở kinh thành, cho nên hôm nay phủ tướng quân do đại thiếu phu nhân Lam thị chịu trách nhiệm việc bếp núc; nhị thiếu phu
nhân Liên Thị vừa gả tới đây, xử lý công việc vừa phải; ngoài ra An Quốc Công có rất nhiều vợ lẽ bên trong, có năm sáu di nương, có ba bốn cô
nương thứ xuất...”
Hàn Anh nghe vậy đầu óc liền thanh tỉnh: “... Thật phức tạp!”
Lâm thị giúp nàng mặc áo: “Cũng không phải mà!”
Bà cúi người cười tủm tỉm hôn một cái trên mặt Hàn anh: “a Anh, không phải sợ, có mẫu thân dạy con mà!”
Hàn Anh “vâng” một tiếng, tựa sát mẫu thân làm nũng: “Mẫu thân, người cho con uống trà xanh nữa đi!”
”Được!” Lâm thị mặt mày hớn hở.