Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 53 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Bởi vì muốn gặp chị em dâu tương lai, Hàn Anh tự nhiên phải tận tâm trang điểm một phen.
Tắm xong đi ra, Hàn Anh phát hiện mẫu thân đã chọn đồ trang sức và quần áo cho nàng xong rồi.
Hàn Anh xoã tóc dài ra hong khô.
Lâm thị chuẩn bị cho nàng một bộ trang sức mà trước giờ Hàn Anh chưa
từng thấy. bạc khảm phỉ thúy, bạc trắng khảm sáng lóng lánh, giống như
là mới đánh, từng viên đá phỉ thúy lớn cỡ đầu ngón út có màu sắc, toàn
bộ đều sáng óng ánh, cho thấy thập phần trân quý.
Hàn Anh một bên tính toán giá trị của bộ trang sức này, một bên cầm vòng tay bạc khảm phỉ thúy thử đeo lên cổ tay.
Ánh sáng buổi chiều vốn không tốt lắm, màn cửa sổ trong phòng ngủ lại
dán màu hồng nhạt, hiển nhiên có hơi tối, thế nhưng ngay cả như vậy,
vòng tay ngọc phỉ thúy vẫn toả ra ánh sáng nhu hòa rực rỡ, làm cho người người động tâm.
Hàn Anh vuốt vuốt vòng tay trên cổ tay, thuận miệng hỏi Lâm thị: “Mẫu
thân, bộ đồ trang sức này là mới đánh à, trước kia con chưa từng thấy
mà!”
Lâm thị rũ mắt xuống, hơi suy nghĩ một chút, lại cười nói: “Đúng vậy vài ngày trước một vị trưởng bối nhiều năm chưa gặp sai người tặng cho ta,
ta tặng lại cho con!”
Hàn Anh nghe vậy mừng rỡ, ôm mẫu thân hôn một cái trên mặt mẫu thân, cao hứng bừng bừng thả lại vòng tay vào trong hộp trang sức bằng đồng màu
đen khắc hoa mẫu đơn, lại nhìn mẫu thân chuẩn bị quần áo cho nàng.
Lâm thị chuẩn bị cho nàng là áo thông tay màu xanh hoạ tiết bướm và hoa hồng và váy mã diện màu ngà.
Hàn Anh cầm quần áo đứng trước bàn trang điểm đo đo.
Da nàng trắng nõn, cho nên không kiêng kị màu gì, màu xanh phối với màu
ngà như vậy làm tôn lên da trắng nõn nà và đôi mắt như xuân thủy của
nàng.
Sự thật này làm cho Hàn Anh càng đắc ý, gọi mẫu thân sang đây xem: “Mẫu thân, ngươi nhìn con đẹp quá nè!”
Lâm thị cười đến hai má đều có chút chua xót: “a Anh, con quả thật làm mẫu thân vui quá!”
Thời điểm Tẩy Xuân và Nhuận Thu hầu hạ Hàn Anh trang điểm, Từ ma ma cùng Hàn Linh tới đây tìm Hàn Anh nói chuyện.
Lâm thị thấy trên đầu Hàn Linh cài trâm phượng vàng khảm ngọc đỏ của Hàn Anh, trên tai cũng đeo khuyên tai trân châu của Hàn Anh, không khỏi mỉm cười khẽ vuốt càm, trong lòng rất khen ngợi, đều là tỷ muội nhà mình,
chênh lệch nhiều quá không tốt lắm.
Hàn Linh thấy Hàn Anh đeo một bộ trang sức ngọc phỉ thúy, trong lòng
không khỏi kinh ngạc: ngọc phỉ thúy trân quý như thế, những thứ bảo
thạch này màu sắc lại đẹp như vậy, một bộ đồ trang sức này giá trị bao
nhiêu? Nói giá trị liên thành cũng không khoa trương! Trách không được
mẫu thân mỗi lần đều nói đại bá không hết lòng, làm mình cũng nghĩ như
vậy!
Nhưng nàng nghĩ lại, nếu như đổi thành phụ thân Hàn Hoài của nàng, những người khác của Hàn gia sợ là đã chết đói hết rồi, tối thiểu Hầu Gia còn cố nuôi người nhà, dù sao coi như không tệ.
Vừa nghĩ như thế, ghen tuông trong lòng Hàn Linh cuối cùng cũng đè xuống.
Trong phòng đốt địa long, toả ra hơi ấm nhu hòa, ấm áp nhưng không khô
hanh, bên trong nhàn nhạt hương hoa hồng, mùi hương rất dễ chịu.
Tóc dài Hàn Anh còn hơi ẩm, nhưng không lâu sau, đã có thể búi tóc rồi.
Nhuận Thu sờ lên, cảm thấy có thể, liền cầm lược ngọc tinh xảo chải tóc dài trước.
Hàn Thầm và Lâm thị thấy con gái và một gã sai vặt thân mật như thế, đều có chút kinh ngạc, cũng không nói toạc, đợi đám người đi ra rồi hãy nói con gái.
Phó An Phó Bình và Hứa Lập Dương vừa ly khai, Hàn Anh liền sôi nổi bận
rộn chỉ vẽ, không cho Hàn Thầm và Lâm thị tìm được cơ hội giáo dục nàng.
Nàng đầu tiên là chỉ huy Hàn Thầm: “Phụ thân, cây bảo đao này của cha
vẫn còn sao?” Hàn Thầm có một thanh bảo đao Cực Hàn Chi Địa xuất xứ Liêu quốc, chém sắt như chém bùn không người nào có thể ngăn nổi, cực kỳ bá
đạo, vô số lần đi theo Hàn Thầm ra chiến trường.
Hàn Thầm không biết ý của nữ nhi bảo bối là gì, liền nói: “Treo ở thư phòng phía đông đó!”
Hàn Anh cười: “Phụ thân, người tạm thời không cần nó, cho con mượn sử
dụng nha, đợi Phó Tạ từ Tây Cương trở về liền trả lại cho người!” hiện
tại Hàn Thầm mặc dù ở trong quân đội, nhưng chức vị là tham tán, cây bảo đao này bình thường không có cơ hội dùng đến rồi.
Hàn Thầm lập tức đã hiểu ý con gái, hậm hực nói: “Tháng bảy sang năm nhất định phải trả cho ta!”
Hàn Anh ôm cánh tay phụ thân làm nũng: “Biết rồi biết rồi mà!”
Hàn Anh lại đi tìm Lâm thị: “Mẫu thân, thời điểm làm quần áo mùa đông, người không phải cũng làm cho Phó Tạ làm sao?”
Lâm thị liếc con gái, mỉm cười không nói.
Hàn Anh phối hợp dính lấy mẫu thân: “Nếu như người không phản đối, con bằng lòng nhường cho người một bọc!”
Canh ba giờ dần sáng ngày thứ hai, trời đất đen kịt một mảnh, hơi thở
thành sương. Hứa Lập Dương, Phó Bình và Phó An đi vào chánh đường ngoại
viện Hàn gia chào từ biệt, đã thấy bên trong chánh đường đèn đuốc sáng
trưng, Hàn Anh khoác áo choàng lông chim kim hồng cười dịu dàng ra đón:
“Mau nhìn thứ ta chuẩn bị cho các ngươi nè!”
Ba người Hứa Lập Dương nhìn sang, thấy trên giường gấm phía Tây bên
trong chánh đường đặt một dãy bao quần áo bằng gấm, đếm một chút vừa vặn có bảy cái.
Hàn Anh cầm cái bọc màu xanh ngọc có hoa văn vạn chữ cho Hứa Lập Dương: “Lập Dương, đây là áo choàng the mỏng (dệt bằng sợi vải tơ và lông chim)in hình mặt báo màu xanh tặng cho ngươi!”
Đôi mắt trong suốt dài nhỏ của Hứa Lập Dương ngưng mắt nhìn nàng, trong lòng vui mừng vô cùng.
Hàn Anh tự nhiên cười nói: “Ở bên trong ta có thêu tên của ngươi nữa
đó!” đôi mắt Hứa Lập Dương hơi có chút ướt, tầm mắt thõng xuống.
Lúc này Hàn Anh lại bổ thêm một đao: “... Hắc hắc thật ra ta cũng chỉ có thêu tên của ngươi thôi...”
Hứa Lập Dương: “...”
Hàn Anh cầm hai cái bọc màu lam xám cho Phó Bình và Phó An: “Cho hai
người các ngươi đều là áo choàng lông chuột, một cái màu thiên thanh,
một cái màu lam xám! Màu thiên thanh là do Tẩy Xuân làm, màu lam xám là
do Nhuận Thu làm!”
Phó Bình Phó An nghe vậy không khỏi vui mừng, lại không nhiều lời, nhất tề hành lễ nhận lấy bọc đồ.
Phân chia hết quà tặng cho Hứa Lập Dương, Phó Bình và Phó An, lúc này
Hàn Anh nhìn bốn cái bọc còn sót lại: “tất cả mấy cái này đều là cho Phó Tạ ca ca!”
Hứa Lập Dương: “...” Sao mà bất công dữ vậy?!
Hàn Anh cười điềm mật, ngọt ngào: “Trong bọc đều là da thuộc, Phó Bình Phó An các ngươi đừng mở ra nhìn lén nhé!”
Phó Bình Phó An: “...”