Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 54 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Hàn Thầm tự mình đi tiễn Phó Bình, Phó An và Hứa Lập Dương ra ngoài.
Hàn Anh đi theo Lâm thị tiễn bọn họ ra ngoài nhà chính, đặc biệt dặn dò
phụ thân một câu: “Phụ thân, con có chuyện muốn nói với cha, cha tiễn
bọn Phó Bình xong thì trở về nha!” Nàng sợ phụ thân sẽ tiện đường đi nha môn Trấn Bắc tướng quân.
Hàn Thầm đáp ứng.
Hứa Lập Dương dừng bước, có chút thẫn thờ nhìn Hàn Anh mới xoay người rời đi.
Lần này đi núi cao nước xa, gặp lại nhau không biết là khi nào.
Sau khi tiễn bọn Phó Bình, trời còn chưa sáng rõ, Hàn Thầm trở về đồng
viện, lại phát hiện Hàn Anh không có đi ngủ bù, mà hai mắt sáng ngời
cùng Lâm thị đang đợi ông!
Hắn cười trêu ghẹo nói: “A Anh, muốn xin phụ thân cái gì đúng không?”
Hàn Anh liếc cha nàng: “Không phải chỉ mượn phụ thân một cây bảo đao sao? Sao phụ thân keo kiệt dữ vậy!”
Hàn Thầm: “...”
Thấy trượng phu kinh ngạc, Lâm thị không khỏi mỉm cười, đứng dậy chuyển
qua phía đông, vỗ vỗ nệm gấm giữa mình và Hàn Anh: “Hầu Gia ngồi ở đây
nè!”
Sau khi Hàn Thầm ngồi xuống, nhìn nữ nhi: “a Anh, con”
Hàn Anh thu liễm nụ cười trên mặt, ngồi nghiêm chỉnh nhìn phụ thân: “Phụ thân, con nói cho người biết một chút chuyện sau khi con vào kinh.”
Hàn Thầm và Lâm thị thấy nữ nhi nghiêm túc như thế, liền chuyên tâm lắng nghe.
Hàn Anh cũng không thêm mắm thêm muối, đơn giản kể lại những việc đã
trải qua ở Biện Kinh và nguy hiểm trên đường đi Liêu châu, giọng nói của nàng thật thà, ngữ khí tỉnh táo, không có nũng nịu, nhưng làm cho Hàn
Thầm và Lâm thị như rơi xuống suối băng toàn thân lạnh buốt.
Lâm thị ôm lấy nữ nhi.
Hàn Thầm duỗi tay nắm chặt tay nữ nhi bảo bối, sau nửa ngày không nói gì.
Hắn luôn luôn là người con có hiếu, bởi vậy rất dụng tâm đối với việc
nuôi dưỡng mẫu thân và huynh đệ trong kinh, ngoại trừ chưa từng đụng tới của hồi môn của thê tử, còn lại đều là hết sức nỗ lực.
Lần trước Ngọc Khê bị bao vây, ông bị sáu vạn hải tặc Việt Quốc vây
quanh thành ở Ngọc Khê, một thân một mình chỉ huy quân dân giữ thành,
thiếu chút nữa ông đã hi sinh vì tổ quốc, nguy nan trước mắt triều đình
không người nào cứu viện, là Phó Tạ suất lĩnh hai vạn thiết kỵ ngàn dặm
gấp rút tiếp viện, giải trừ bao vây cho Ngọc Khê.
Mẫu thân, huynh đệ của ông không có người nào thăm hỏi được một câu, càng không cần phải nói chìa tay giúp đỡ.
Đối với Hàn Anh mà nói, cái gì thiên hạ đại thế, cái gì vinh nhục hưng
vong, cái gì văn thao vũ lược nàng mặc kệ, nàng chỉ nguyện Phó Tạ mạnh
khoẻ trở về với nàng thôi.
Lúc này bão cát điên cuồng gào thét đầy trời bên ngoài thành Lương Châu.
Đại quân Phó Tạ vây quanh thành Lương Châu, nhưng bởi vì bão cát suốt đêm nên không dám lười biếng.
Phó Tạ mang theo Tô Tương Chi, Doãn Vũ Trạch, Chu Thanh, Tưởng Vân Xuyên và Phó Vân cưỡi ngựa tuần tra, tuy trên mặt mang mặt giáp đeo mắt sa
chặn bão cát, nhưng vẫn hắt hơi một cái.
Chu Thanh nghịch ngợm nhất, thúc ngựa bắt kịp, trêu đùa: “Đại soái, là Hàn cô nương nhớ ngài à?”
Nghĩ đến Hàn Anh, trong lòng Phó Tạ ấm áp, trừng mắt Chu Thanh nhưng không trả lời.
Ngày thường nếu bị hắn trừng mắt như vậy, Chu Thanh sẽ sợ té cứt té đái, nhưng hôm nay hắn mang sa che mặt, uy lực lập tức giảm đi rất nhiều,
Chu Thanh cười đùa thúc ngựa chạy trốn sang bên cạnh.
Đám người Tưởng Vân Xuyên nhao nhao cười ha hả, nhưng bởi vì mặt bị gió cát thổi nên tiếng cười nghe hơi kì cục.
Phó Tạ ở trong tiếng cười khoát tay áo, im hơi lặng tiếng lấy trường
cung trên lưng xuống, giương cung như trăng tròn, trên mặt tuấn tú không có một chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào con mồi trong bụi cát đối
diện, môi mỏng khẽ mấp máy, tên nhọn liên tục rời dây cung gào thét bay
ra.
”Phốc” “phốc” ngay sau đó hai tiếng trầm đục truyền tới.
Tiếp theo đó là giọng nói mơ hồ của Tháp Khắc Khắc không ngừng truyền đến.
Phó Tạ nhanh chóng cài tên.
Đám người Chu Thanh đã phản ứng lại, rút đao đồng thời thúc ngựa tiến lên, bảo vệ Phó Tạ.
Phó Tạ không nghĩ nhiều, lập tức giương cung bắn tên về phía nhân mã
Tháp Khắc Khắc đang chạy thục mạng, hàng loạt mũi tên giống như sao băng xẹt qua, mấy tiếng kêu gào thảm thiết của nữ nhân liên tiếp vang lên.
Sau một hồi kịch chiến, nhân mã Tháp Khắc Khắc đến đánh lén chỉ còn lại có một người người sống, bị Chu Thanh dẫm một cước.
Chu Thanh dẫn theo binh sĩ Tháp Khắc Khắc mặc nhuyễn giáp tới, lấy mặt
nạ của đối phương xuống, lại một lần ngây ngẩn cả người: “... Đại... Đại soái, là nữ... Nữ!”
Phó Tạ nhìn cũng không nhìn, thúc ngựa quay lại.
Đương nhiên hắn biết là nữ.
Với tư cách thần tiễn thủ, Phó Tạ có thể nghe ra đầu mũi tên đâm vào
thân thể nam hay nữ, bởi thân thể nam nữ có một chút khác biệt.
Thủ lĩnh bộ tộc Tháp Khắc Khắc là nữ vương A Lý Mộ, trong quân có nữ tử cũng không có gì lạ.