Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 55 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Nghĩ đến Chu Thanh tuổi còn nhỏ, suy cho cùng dễ mềm lòng hơn một chút,

sợ là có chút thương hương tiếc ngọc đối với nữ nhân bắt được, Phó Tạ

liền trầm giọng dặn dò: “Doãn Vũ Trạch đi thẩm vấn!”



Doãn Vũ Trạch đáp “Vâng”, tự mình đi chọn mấy binh sĩ thông hiểu ngôn ngữ Tháp Khắc Khắc tham gia thẩm vấn.



Hai ngày sau, Phó Tạ đang ở trong đại trướng cùng Tô Tương Chi thương

định kế hoạch đánh lén vào ban đêm, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng

ồn ào, Phó Trữ tới bẩm báo: “Bẩm đại soái, Doãn Tướng Quân cầu kiến!”



Phó Tạ ngồi ở phía sau án thư thô sơ bằng gỗ bạch dương, mắt phượng híp

lại nhìn Doãn Vũ Trạch: “Xác định là Đại công chúa Tháp Khắc Khắc?”



Ngữ khí Doãn Vũ Trạch khẳng định: “Bẩm đại soái, Tiêu Hạ cho ba binh sĩ Lương châu nghe lời khai của nữ nhân bị bắt, đều nói nàng tự xưng là nữ nhi duy nhất A Lý Na Mỗ của nữ vương A Lý Mộ.”



Phó Tạ hơi cân nhắc: “Cho người xác định lại tin tức này một chút!” Hắn

sớm đã chọn một vài binh sĩ Lương Châu có huyết thống Tháp Khắc Khắc

lẫn vào quân đội Tháp Khắc Khắc chuẩn bị làm nội ứng, hôm nay ngược lại

có thể dùng tới.



Doãn Vũ Trạch đáp “Vâng”, lui xuống thi hành.



Đợi màn trướng khép lại, Tô Tương Chi mới nói: “Công tử, Doãn Vũ Trạch

là một hãn tướng hiếm thấy, tinh tế lại thâm trầm, hữu dũng hữu mưu,

ngài đã dùng biện pháp gì khiến hắn đồng ý làm việc cho người vậy?” Doãn Vũ Trạch là người của điện Tiền Ti, cũng không phải là người của tổ

chức Liêu Lương, lại có thể cống hiến trung thành và tận tâm cho Phó Tạ, cũng coi như hiếm thấy.



Phó Tạ không nói gì, vẫn cúi đầu chuyên chú xem địa đồ bố phòng.



Làm thế nào khiến doãn Vũ Trạch làm việc cho hắn? Bất quá chỉ là mấy chữ “ đối xử chân thành với nhau “ mà thôi!



Bên ngoài gió bắc nức nở nghẹn ngào, lều lớn làm từ hai lớp da trâu bị

gió vù vù thổi lung lay, nhưng đinh tán vẫn vững vàng cố định tại chỗ.



Phó Tạ dùng bút chu sa đánh một dấu đỏ tươi ở phía đông thành Lương Châu mới buông bút chu sa xuống.



Tô Tương Chi và hắn từ trước đến nay rất ăn ý, nhìn liền biết tâm ý của

Phó Tạ, im lặng một lát, nói: “Đại soái, chờ một chút đi!” Có lẽ có thể

có tin tức tốt làm giảm thiểu thương vong ở mức thấp nhất cho quân đội.



Mắt phượng Phó Tạ như điện nhìn hắn, nhưng không nói gì. Dựa theo ghi

chép của ‘Tây Cương địa lý chí’, gió tuyết sẽ rơi đầy trời Tây Cương từ

đầu tháng mười một đến tháng hai sang năm, trong tháng mười hắn nhất

định phải kết thúc việc tiến vào Lương Châu, bằng không thì binh lính

của hắn căn bản không cách nào chống cự nổi rét lạnh ở phía bắc trường

thành.



Tô Tương Chi do dự một lát mới nói: “Xem ghi chép của binh bộ, phải có

áo bông chống lạnh thôi!” Lại nói: “Thật ra áo bông bình thường căn bản


”A Lý Na Mỗ, đi nhanh đi! Nữ Vương nhất định chờ đến sốt ruột rồi!” Ma Tạp Đa dùng tiếng Tháp Khắc Khắc thúc giục A Lý Na Mỗ.



A Lý Na Mỗ đáp ứng, kẹp bụng ngựa đuổi theo.



Chu Thanh và Duẫn Vũ Trạch suất lĩnh quân đội một minh một ám theo sát

người Tháp Khắc Khắc, đợi đến lúc bọn họ đã vượt qua sông A Tát Nhĩ, lúc này mới lưu lại Duẫn Vũ Trạch tiếp tục trông coi, còn Chu Thanh trở về

phục mệnh.



Đám thân binh đã chuẩn bị nhổ trại, chuẩn bị dọn vào thành Lương Châu.



Chu Thanh đi vào lều lớn, thấy Phó Tạ vẫn là dáng vẻ không sợ hãi, đang

xem bức tranh bố phòng Lương Châu, liền cười hì hì nói: “Đại soái, kế

tiếp chúng ta làm cái gì?”



Phó Tạ thản nhiên nói: “Còn có thể làm cái gì? xây dựng phòng ngự bờ

phía đông của sông A Tát Nhĩ, trùng tu thành Lương Châu.” nhưng thật ra

hắn đang muốn một hơi nuốt chửng thủ phủ Tát Mã Thành của Tháp Khắc

Khắc, hiện tại hắn có dã tâm lớn như vậy, nhưng hứng thú lại không lớn

như vậy, chỉ có thể từ từ mà đến thôi.



Chu Thanh: “... Thật là dài đăng đẳng...”



Lúc này Phó Trữ vẻ mặt hưng phấn đi vào hồi báo: “Công tử, Phó An Phó Bình đã tới!”



Phó Tạ ngẩng đầu nhìn hắn, mặt không biểu tình.



Phó Trữ thở dốc một hơi, tiếp tục nói: “Bọn họ mang đến quà Hàn cô nương tặng cho người!”



Như nước mùa xuân bị gió nhẹ lướt qua tạo nên từng gợn sóng lăn tăn, như trăng sáng từ trong mây đen nhú ra, trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ

cũng hiện lên ý cười: “Nhanh đưa vào đi!”



Chu Thanh: “...” Phó soái thật thiên vị!



Lúc này Hàn Anh đang theo Hàn Thầm đi gặp goại công Lâm Lam rõ ràng xuất thân thư hương thế gia nhưng lại cực kì có tiền, nhưng không có gặp Lâm Lam, mà phụ thân đang ở bên ngoài thư phòng gặp một vị nam tử trung

niên tuấn tú thân hình cao lớn tuổi chừng ba mươi mấy



Nhìn cặp mắt phượng xinh đẹp của nam tử trung niên, Hàn Anh cảm giác,

cảm thấy người này nhìn rất là quen thuộc, giống như đã sớm gặp mặt.



Người trung niên tuấn tú vốn là ngồi trên ghế sau án thư của Hàn Thầm,

lúc này đột nhiên đứng dậy, nhìn thấy Hàn Thầm liền cười nói: “Lão

nhạc phụ ông mau tới đây!



Hắn nhìn thấy Hàn Thầm sau lưng Hàn Anh, hơi chần chờ, nói: “... Đây là a Anh?”



Tác giả có lời muốn nói: a? Vị này soái thúc thúc là ai đây?