Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 56 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Hàn Thầm dường như đã quen với việc đối phương xuất hiện trong thư phòng của mình, rất tùy ý giới thiệu: “a Anh, còn không bái kiến phó Thế bá!”
Hàn Anh cũng đoán được đây chính là An Quốc Công Phó Viễn Trình phụ thân của Phó Tạ, liền tiến lên một bước quy củ hành lễ.
Phó Viễn Trình rất giản dị dễ gần, tùy ý khoát tay chặn lại: “Không cần
phải đa lễ!” Trước tiên đảo khách thành chủ ngồi xuống sau án thư.
Hàn Thầm ngồi xuống ghế dựa vào tường.
Hàn Anh im lặng đứng bên cạnh phụ thân, chờ vị Phó thế bá này lên tiếng.
Phó Viễn Trình mỉm cười nhìn Hàn Anh, giọng nói ấm áp: “a Anh, thường ngày hay làm gì?”
Hàn Anh suy nghĩ một chút, trả lời: “Hồi thế bá, chất nữ thường ngày hầu hạ mẫu thân, cũng đọc sách nữ hồng.”
Nghe được nữ nhi nói khoác mà không biết ngượng “Đang học nữ hồng”, Hàn
Thầm không khỏi cười dịu dàng nhìn sang, ôn nhu nói: “a Anh, về với mẫu
thân con trước đi, chờ ông ngoại và cậu con tới sẽ cho người đi nói với
con!”
Mắt to đen lúng liếng của Hàn Anh nhìn Phó Viễn Trình.
Phó Viễn Trình thấy nàng không trả lời phụ thân mà nhìn mình, trưng cầu ý kiến của mình, đôi mắt to trắng đen rõ ràng rất có phong vận của Hàn
Thầm, liền khẽ mỉm cười nói: “Ta vừa nhận được chiến báo, cuối năm Phó
Tạ sẽ trở về Liêu châu!” Hắn biết sẽ gặp Hàn Anh ở chỗ này, cho nên
không có chuẩn bị quà tặng, nhưng lại nói được một tin tức tốt.
Hàn Anh đè nén trái tim đang vui mừng nhảy rộn: “Thật sự?”
Phó Viễn Trình thấy vẻ mặt nàng thú vị đáng yêu, liền cười nói: “Nếu như không thật, đến lúc đó bá phụ bồi thường cho con!”
Hàn Anh cười ngọt như mật: “Được! Bá phụ nói phải giữ lời!”
Hàn Thầm thấy nữ nhi nở nụ cười ngọt ngào, nhịn không được vươn tay vuốt vuốt tóc Hàn Anh: “Đi xuống đi!”
Hàn Anh đáp “Vâng”, chậm rãi lui xuống.
Mành gấm cửa thư phòng vừa mới rơi xuống, Hàn Anh chợt nghe đến bên
trong mơ hồ truyền đến giọng nói của phụ thân: “Đại ca, nữ nhi này của
ta nuôi dưỡng thật tốt phải không?”
Hàn Anh nghe phụ thân ở bên trong “Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài
đuôi”, không khỏi hé miệng cười cười, mang theo Tẩy Xuân đang đợi ở bên
ngoài đi ra.
Sau khi trở lại đồng viện, Hàn Anh thấy mẫu thân lại nằm nghiêng trên
giường gấm, liền qua đi nói vài lời với mẫu thân, lại khuyến khích mẫu
thân đi ra ngoài tản bộ.
Lâm thị chẳng muốn động, nói: “Mọi người đều nói có bầu thích hợp tĩnh dưỡng, ta phải nằm nhiều mới đúng!”
Hàn Anh mới mặc kệ bà nói cái gì, trực tiếp kéo bà lên: “Vậy mẫu thân đi tản bộ với con đi!” Lâm thị nay đã 31 tuổi rồi, bình thường lại thiếu
vận động, Hàn Anh lo lắng bà khó sinh, cho nên mỗi lần đều khuyến khích
bà đi ra ngoài tản bộ.
Lâm thị thấy không lay chuyển được nữ nhi, chỉ đành phải nói: “Được được được!”
Bên này Hàn Anh đã dặn dò đại nha hoàn Ngân Châu hầu hạ Lâm thị: “Hôm
nay bên ngoài có gió, đem áo khoác the mỏng màu tím của phu nhân tới
đây!”
Lại dặn dò Ngọc Châu: “Lấy đôi giày da trâu đi mưa mang từ Lâm phủ về
nữa!” Nàng đã cùng mẫu thân đi qua phủ ngoại công một chuyến, tuy rằng
ngoại công và cậu ở bên ngoài nên không gặp, nhưng cũng được gặp mợ và
các vị biểu tỷ muội, mợ còn đặc biệt tặng cho vài đôi giày da trâu đi
Phó Tạ đứng ở đằng sau án thư, liếc Phó Bình Phó An đang hành lễ, hỏi: “Phó An ngươi nói đi.”
Suy nghĩ của Phó An đảo một vòng liền hiểu ra công tử muốn nghe chính là chuyện hắn hộ tống Hàn cô nương đi Liêu Châu, liền vừa nghĩ vừa nói,
nói lại những chuyện đã trải qua nói một lần.
Tính cách hắn hoạt bát, tài ăn nói trôi chảy, hành trình đi Liêu châu
nguy hiểm như thế nào qua miệng hắn cực kỳ trầm bổng phập phồng.
Sau khi Phó Tạ nghe xong, nhìn về phía Phó Bình: “Có bổ sung gì không?”
Phó Bình kính cẩn hành lễ: “Bẩm công tử, Phó An đã nói rất đầy đủ rồi, nô không có gì bổ sung.”
Phó Tạ nhìn sang Tô Tương Chi đang viết tấu ở một bên: “thêm tên của Phó Bình Phó An vào danh sách tham gia cuộc chiến công thành Lương Châu,
viết sau cùng.”
Tô Tương Chi đáp ứng đề bút thêm vào.
Phó An Phó Bình mừng rỡ, vội hành lễ: “Đa tạ công tử!”
Phó Tạ nhìn bọn hắn: “Lễ vật đâu?”
Phó Bình đang muốn tiến lên mở quà tặng ra, Phó Tạ thản nhiên nói: “Mang ra sau lều đi.”
Phó Bình Phó An: “... Dạ!”
Bốn bọc quần áo bằng gấm đen bị Phó Bình Phó An tháo ra ở trong lều, bên trong lộ ra bốn cái hộp hình chữ nhật bằng da trâu giống nhau như đúc.
Phó Tạ mở hộp thứ nhất ra, thấy bên trong là một bọc tơ lụa xanh ngọc, xốc tơ lụa lên, lộ ra một thanh bảo đao màu xanh.
Hắn cầm bảo đao nặng trịch, dùng sức rút ra.
Dưới ánh nến yếu ớt hiện ra mũi nhọn sắc bén, phía trên có khắc hai chữ nhỏ “ Vô tế”.
Phó Tạ biết đây là bảo đao tô tế tùy thân của nhạc phụ Hàn Thầm.
Nghĩ đến bảo đao này đã theo nhạc phụ ra chiến trường giết địch, lập vô
số công huân, tâm tình Phó Tạ không khỏi kích động, cung kính đặt bảo
đao về chỗ cũ.
Trong hộp da thứ hai có một bọc lụa trắng, sau khi mở ra bên trong là
hai bộ đồ trong vải bạch la và hai bộ đồ trong vải bạch lăng[1], ở mép
gấu quần bên phải còn thêu hai chữ “Phó Tạ”.
[1] Mình cũng không rõ lắm về bạch la và bạch lăng, hình như 1 cái là lưới một cái là lụa mỏng.
Phó Tạ nhìn nhìn đường may, phát hiện đều là Hàn Anh tự làm, khóe miệng không khỏi mỉm cười, tiếp theo nhìn hộp da thứ ba.
Trong hộp da thứ ba để đó có một đôi hài may bằng da trâu.
Phó Tạ cũng không thử xem đôi giày này có vừa chân hay không, mà trực tiếp mở ra hộp da thứ tư.
Trong hộp da thứ tư để đủ loại thuốc, phía trên dùng thể chữ lệ viết tên thuốc.
Phó Tạ sau nửa ngày nhìn chằm chằm vào chữ viết xinh đẹp non nớt này, bỗng nhiên cất cao giọng hỏi: “Thơ đâu?”
Phó Bình Phó An Đợi bên ngoài màn trướng: “...”
Phó An đẩy Phó Bình.
Phó Bình nơm nớp lo sợ nói: “Công tử, Hàn cô nương không có viết thư...”
Phó Tạ: “...”