Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 57 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Phó Bình so với Phó An thì cẩn thận hơn một chút, thấy công tử ở bên

trong màn trướng cả buổi không có động tĩnh, liền bảo Phó An đợi ở bên

ngoài, còn mình thì mò mẫm đi vào, đứng ở ngoài mành rèm thấp giọng nói: “Công tử, xin cho nô tài đi vào bẩm báo.”



Một lúc lâu sau, bên trong màn trướng truyền đến giọng nói lành lạnh của Phó Tạ âm: “Đi vào đi!”



Phó Bình đi vào.



Sau khi đi vào hắn không vội nói chuyện mà quét mắt nhìn một vòng, thấy

Hàn cô nương đưa tới bốn cái hộp da trâu tinh xảo đậy nắp, nhìn không ra bên trong đựng cái gì, liền hành lễ, cúi đầu bẩm: “Công tử, lúc Hàn cô

nương xem thư của người, dường như rất không... Rất hài lòng...”



Đôi lông mày thanh tú của Phó Tạ nhíu lại, đôi mắt phượng như sóng nước mênh hông mang theo nghi vấn nhìn hắn.



Phó Bình thấy công tử nhà mình còn chưa thông suốt, liền nhắm mắt nói:“Công tử, thơ người gửi cho Hàn cô nương hình như hơi ngắn...”



Cuối cùng Phó Tạ đã hiểu.



Hắn nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Đi ra ngoài đi!” Hắn

không phải không muốn viết dài, nhưng mấy ngày trước hắn không phải tác

chiến thì cũng phải hành quân gấp, thật sự là không có thời gian viết

dài.



Nhưng cho tới bây giờ, nghĩ đến Hàn Anh ngay cả một phong thư cũng không chịu viết cho hắn, trong lòng Phó Tạ cũng có chút trống rỗng, kích động nghĩ rằng sau khi gặp lại Hàn Anh phải hảo hảo giáo huấn nàng một trận

mới được; thế nhưng khi nhớ lại Hàn Anh luôn luôn lười biếng lại tự tay

làm đồ trong và quần lót cho hắn, trong lòng Phó Tạ lại có chút ấm áp,

rất muốn sờ sờ tóc Hàn Anh, ôm nàng hôn một cái...



Phó Bình đáp “Vâng”, lui về sau hai bước, cuối cùng thật sự nhìn không

được, ho khan một tiếng, nói: “Công tử, nô tài có một ý tưởng nho

nhỏ...”



Phó Tạ liếc hắn: “nói mau!”



”Nô tài nói liền, “ Phó Bình vừa nói vừa suy tư, “Không biết hôm nay

người có rảnh không, hôm nay Phó Tĩnh đang muốn giao mật tín cho Quốc

Công gia, có thể viết phong thư gửi cho Hàn cô nương, đi theo mật tín

của Quốc Công gia.”



Phó Tạ cảm thấy chủ ý này của Phó Bình dường như rất thuận tiện, đang

muốn đáp ứng, lòng lại suy nghĩ một vòng, lại nói: “Ngươi đi xuống trước đi!” Hắn tính kế một phen, cảm thấy không bao lâu nữa sẽ gặp lại Hàn

Anh rồi, không viết thư cũng không sao.



Hắn chia chiến báo ra mấy phần rồi gửi đi Xu Mật Viện và phủ Trấn Bắc tướng quân.



Nói tới triều đình, lòng Thừa Dận Đế luôn nghi kỵ, sẽ không yên tâm để
Chu Hân Đồng vuốt chòm râu nói: “Vị Hàn cô nương này thật sự là lấy phu làm trời mà!”



Lại liên tục cảm thán: “Phó tam công tử thật có phúc! Thật là có phúc mà!”



Trần Hi: “...” Lời này hắn thực sự không thích nghe.



Một tháng sau, Phó Tạ đang mang người kiểm tra binh sĩ xây dựng bờ

phòng ngự phía đông của sọng A Tát Nhĩ, Phó An Phi ngựa lên phía trước

hồi báo: “Công tử, Hứa công công phụng mệnh truyền chỉ đã đến, đang ở

phủ tướng quân chờ người!”



Phó Tạ trầm giọng nói: “Hứa công công nào?” Là Hứa Chiếu Thủy hay Hứa Lập Dương?



Phó An vội cười nói: “là tiểu Hứa công công!”



Phó Tạ biết là Hứa Lập Dương, liền gật đầu. Hứa Lập Dương là người một nhà, so với Hứa Chiếu Thủy dễ dàng hơn.



Hắn nhìn Phó An, đợi Phó An nói ý đồ Hứa Lập Dương đến đây.



Phó An hiểu ý, ghé sát vào Phó Tạ thấp giọng bẩm báo: “Công tử, tiểu Hứa công công nói, bệ hạ chỉ thị binh sĩ chúng ta quay về đóng quân ở Lan

Châu, còn người hồi kinh phục mệnh; chỉ thị Từ Bình Xuân từ Lan Châu

triệu hồi đóng giữ Lương Châu.”



Phó Tạ đang muốn mang đám người Chu Thanh quay về nghênh đón đặc sứ của

Thừa Dận Đế, nhưng Phó Bình cỡi ngựa dẫn theo hai gã sai vặt chạy như

bay tới.



Vẻ mặt Phó Bình vui mừng ghìm chặt ngựa, từ trên lưng ngựa lăn xuống

dưới, quỳ một chân trên đất hành lễ nói: “Bẩm công tử, tiểu Trần đại

nhân đến rồi!”



Sau khi hắn đứng dậy vui rạo rực nói: “Tiểu Trần đại nhân không chỉ vận

chuyển đầy đủ quân lương từ Liêu châu đến, còn mang theo mười vạn áo da

dê làm cho quân đội do Hàn cô nương gửi tới!”



Phó Tạ: “...”



Trên đường Quay về lều lớn, Phó Tạ đầy cõi lòng tâm sự ngồi trên lưng ngựa, yên lặng suy nghĩ về hành động tiếp theo.



Hứa Lập Dương mang ý chỉ đến là hắn đã sớm đoán được, bởi vậy trong lòng của hắn mặc dù có chút phiền não, nhưng có phần đã tính trước.



Chỉ là nghĩ đến Hàn Anh, trong lòng của hắn cũng có chút loạn, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói “Thật là nha đầu khờ!”



Thế nhưng, nha đầu này là thê tử của hắn, ông trời cuối cùng cũng không đối xử lạnh nhạt với hắn...