Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 58 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Sau khi chỉ thị Khâu Tín và Đường Đại Phúc vận chuyển hàng hóa đưa cho
Trần Hi, Hàn Anh trở lại gian phòng ở Liễu viện của mình, thống thống
khoái khoái ngủ một giấc, ngủ thẳng đến trưa mới dậy. Mấy ngày nay nàng
bận chuyện thu mua áo da dê, tinh thần khẩn trương cao độ, liên tục
không được nghỉ ngơi tốt.
Hàn Anh đang trang điểm, Hàn Linh ở Đông Sương phòng sang đây thăm nàng, hai tỷ muội liền tùy ý trò chuyện.
Hàn Linh chần chừ một chút, rốt cuộc mở miệng hỏi Hàn Anh: “Tỷ tỷ, chiến tranh giống như một cái động không đáy, tỷ ra nhiều bạc như vậy, tương
lai biết làm sao bây giờ?” Nàng lặng lẽ thay Hàn Anh tính sổ sách, phát
hiện Hàn Anh lần này tuyệt đối là đại xuất huyết, có chút lo lắng thay
Hàn Anh, sợ nàng đem tất cả đồ cưới bù vào.
Nhuận Thu đã chải xong búi tóc cho Hàn Anh, cắm trâm trân châu nạm vàng lên.
Hàn Anh đang cầm một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai đeo lên, nghe vậy không khỏi nở nụ cười.
Nàng một bên đeo khuyên tai, vừa nói: “Muội muội chờ mà xem, ta tuyệt đối sẽ không chịu thiệt một chút nào đâu!”
Hàn Linh kinh ngạc nhìn nàng, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Hàn anh đeo xong hai bông hoa tai làm bằng ngọc trai, cười ngọt như mật, tiến đến nhìn khuôn mặt tươi như hoa của mình trong gương tây dương nạm vàng, trong lòng cực kỳ hài lòng, thản nhiên nói: “Cho dù ta thật sự lỗ vốn, vậy thì lỗ vốn thôi! Dù sao ta bình thường cũng không hao phí quá
nhiều bạc!” Hàn Anh từ nhỏ rất tâm đắc với việc dỗ dành trưởng bối như
thế nào để thành công rút bạc ra khỏi hầu bao, nàng bên này dâng hiến
hơn mười vạn bạc trắng bóng, sớm muộn gì sẽ từ trên người trưởng bối bù
trở về.
Hàn Linh nghe vậy, không khỏi nói: “Tỷ tỷ quá khí phách!” của hồi môn
của nàng còn không biết đang ở đâu, đánh chết nàng cũng không dám tiêu
xài như thế!
Bất quá nghĩ đến tỷ tỷ ném một cái hơn mười vạn lượng lấp vào chiến
trường không đáy ở Lương Châu, mắt cũng không chớp cái nào, đại bá và
đại bá mẫu cũng không ngăn cản, Hàn Linh liền có một hi vọng nho nhỏ,
trong khe hở tay tỷ tỷ tùy ý rò rỉ một chút, chẳng phải đủ đồ cưới của
ta rồi sao?
Nàng quyết tâm càng thêm chăm chỉ săn sóc nịnh nọt Hàn Anh, tranh thủ giữa kẽ tay Hàn Anh rò ra ít bạc cho mình làm đồ cưới.
Hàn Anh còn không biết ý nghĩ trong lòng Hàn Linh, nàng nhớ tới mình
cũng chưa viết thư cho Phó Tạ, trong lòng liền có cảm giác hòa nhau một
ván, híp mắt cười cầm bút lông thỏ, chấm chút ít hương cao hoa hồng bôi
lên môi, dương dương đắc ý khi nghĩ tới Phó Tạ.
Nàng lại nhớ tới Phó Tạ mỗi khi thấy nàng liền hỏi nàng “Bạc đủ xài
không”, trong lòng điềm mật, ngọt ngào cực kỳ, cười dịu dàng nói: “còn
có Phó ca ca mà!”
Trong lòng Hàn Linh không khỏi thở dài, người này thật sự làm tức chết người ta mà!
Phó Tạ trở lại nơi trú quân, trước lệnh cho Tô Tương Chi và Tưởng Vân
Xuyên đi cùng Trần Hi, mình thì đi gặp Hứa Lập Dương truyền chỉ.
Hứa Lập Dương được Phó Tĩnh thu xếp ở trong một màn trướng riêng.
Hàn Linh: “...”
Chỉ có Từ ma ma mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo sửa soạn lại cho Hàn Anh: “cô nương của ta chính là vừa thông minh vừa xinh đẹp!”
Hàn Anh: “... Hắc hắc!” nhũ mẫu nói như thế, hình như rất đúng! Hặc hặc!
Rửa mặt xong trang điểm lại một lần nữa thay xiêm y, Hàn Anh mang theo Tẩy Xuân và Từ ma ma theo Đường Đại Phúc đi thư phòng.
Nàng vừa đi vừa hỏi Đường Đại Phúc: “Đại Phúc thúc, Phó Thế bá gặp ta có chuyện gì vậy?”
”Cô nương, lão nô không nói đâu” Đường Đại Phúc cười đến mặt mũi đều là nếp nhăn, “Dù sao cũng là chuyện tốt!”
[1] Bài hát Tuyết trắng đưa Vũ phán quan về kinh đô
Nguyên tác: Sầm Tham
Bản dịch của Hoa Sơn
Cỏ tháng tám tàn theo gió bắc
Trời đất Hồ lạnh ngắt tuyết sương
Gió xuân thổi lộng đêm trường
Vạn nghìn lê trắng rộn ràng nở hoa.
Bay tan tán xuyên rèm hoa gấm
Áo hồ cừu chăn ấm mỏng manh
Giương cung thẹn với tinh anh
Lạnh xuyên giáp sắt cũng đành khoác thân.
Trên biển cát băng dài trăm trượng
Mây u buồn vướng đọng sơn khê
Tiệc đêm nay tiễn khách về
Tỳ bà réo rắt,não nề sáo Khương
Đêm nay tuyết tả tơi trại lính
Ngọn hồng kỳ đơ lạnh dưới băng
Luân Đài tiễn bạn cửa đông
Ngày anh đi tuyết ngập vùng Thiên San
Bóng anh khuất nẻo non ngàn
Chỉ còn trên tuyết... ngựa hằn dấu chân.