Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 60 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Bên ngoài thành Liêu Châu như một cánh đồng tuyết, hết thảy đều bị tuyết bao phủ, ngay cả băng tuyết trên cây tùng hai bên quan đạo cũng chưa

tan, dưới tà dương phản chiếu ra quầng sáng màu vàng.



Trên quan đạo mịt mù không người ở, một đội kỵ binh mặc áo giáp rực rỡ võ trang đầy đủ vây quanh hai tướng lĩnh trẻ tuổi chạy như bay tới,

tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, đi theo hướng bắc.



Khuôn mặt ẩn núp dưới áo choàng chồn tuyết chính là Tổng đốc đường sông

Liêu Hà Trần Hi, từ hành cung Lỗ Châu đi ra hắn liền cùng Phó Tạ một

đường đi về hướng Bắc thần tốc một ngày một đêm, mệt mỏi đến mức sắp cầm cự không nổi nữa.



Nhìn nhìn Phó Tạ bên cạnh chuyên tâm giục ngựa, Trần Hi thấp giọng nói: “Phó hiền đệ, nên nghỉ ngơi một chút!”



Phó Tạ rõ ràng là dáng vẻ có tâm sự, mắt phượng khẽ híp lại, lông mi dài che đi sóng mắt tĩnh mịch, bờ môi góc cạnh rõ ràng mím thật chặt, không lập tức trả lời.



Phó An Theo sát đằng sau Phó Tạ xem xét thời thế thay chủ tử trả lời:“Bẩm Trần đại nhân, sắp tới trạm dịch Liêu Châu rồi, công tử chúng ta đã an bài người đi qua đó, sẽ nghỉ ngơi ở đó một lát.”



Nghe được có thể nghỉ ngơi, lúc này Trần Hi mới hơi có chút dễ chịu.



Đến trạm dịch Liêu Châu, đám người Phó Tạ vừa xuống ngựa, Phó Bình sớm

tới đây dò đường đã mang người ra đón, mỉm cười dẫn mọi người đi vào,

hắn dựa theo thói quen của công tử, đã chuẩn bị phòng ở thoải mái dễ

chịu, thức ăn đơn giản, nước tắm nóng hổi và quần áo sạch sẽ trong

ngoài.



Tắm xong đi ra, Phó Tạ chỉ mặc chiếc áo trong mỏng bằng bạch la với quần dài, tóc dài ẩm ướt cầm chén trà đứng trước lò xông hương trầm tư.



Sở dĩ hắn vội vã chạy về Liêu Châu như vậy, là bởi vì hắn có chuyện gấp cần làm.



Trước khi đi Tây Cương, hắn và Hàn Anh thường gặp mặt, cho nên cũng không có cảm giác lưu luyến không rời.



Sau khi đi Tây Cương, lúc bận rộn thì còn tàm tạm, thế nhưng chỉ cần hơi rảnh rỗi, hắn sẽ nhớ Hàn Anh.



Nhớ tới Hàn Anh, lòng của hắn cũng có chút vắng vẻ, giống như thiếu cái

gì, cho dù hắn dùng bao nhiêu chuyện quốc gia đại sự, bao nhiêu âm mưu

quỷ kế lấp vào cũng thấy không vừa lòng, thân thể dần dần trưởng thành

cũng bắt đầu thức tỉnh, mỗi lần nhớ tới Hàn Anh đều có phản ứng...



Đã như vậy, vậy thì sớm một chút cưới Hàn Anh thôi!



Đối với lần này, Phó Tạ đã sớm bắt đầu bố trí, chỉ đợi sau khi trở lại thành Liêu Châu sẽ tìm một cơ hội...



Trần Hi dùng xong cơm tắm rửa qua loa, đang nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi, tên tuỳ tùng đi vào hồi báo: “Công tử, Phó tam công tử đang chuẩn bị vào thành.”



”Cái gì?” mày kiếm Trần Hi nhíu lại, “Vội vã như vậy sao?”



Đợi Trần Hi mặc quần áo đi ra ngoài, hắn phát hiện Phó Tạ đã đứng ở bên cạnh ngựa chờ hắn.



Trần Hi tùy ý nhìn thoáng qua, lại phát hiện Phó Tạ giống như có gì đó

khác biệt, liền lại nhìn mấy lần, lúc này mới phát hiện sau một phen gột rửa kĩ càng, Phó Tạ dung kim quan buộc tóc, bên trong áo lông cáo màu

xanh ngọc đẹp đẽ quý giá mơ hồ hiện ra áo bào trắng ngân hoa, đai lưng

ngọc màu đen buộc quanh vòng eo gầy mạnh mẽ... Hắn rốt cuộc đã khôi phục lại phong thái quý công tử cao sang, không còn là hãn tướng sa trường

Tây Cương đen thui không chú trọng sắc đẹp.



Sau khi cưỡi ngựa đến, lúc này Trần Hi mới hiểu rõ, tay cầm roi ngựa chỉ Phó Tạ: “Phó Tam, ngươi ăn mặc xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ muốn đi gặp

vị tiểu hôn thê của ngươi?”



Phó Tạ không đếm xỉa đến hắn, giục ngựa chạy đi.



Trần Hi: “Ta với ngươi cùng đi!” Hắn kẹp bụng ngựa, đuổi theo.



Vào buổi chiều Hàn Linh đang ở trong phòng thêu hoa, Tẩy Xuân mang theo

tiểu nha hoàn tới mời nàng: “Tứ cô nương, cô nương chúng ta mời ngài qua chọn đồ trang sức!”



Hàn Linh buông châm tuyến, lại cười nói: “Ta biết rồi, đa tạ Tẩy Xuân tỷ tỷ!” Cũng không vội vàng gấp gáp đi theo Tẩy Xuân.



Sau khi Tẩy Xuân rời khỏi, Bích Vân lặng lẽ hỏi Hàn Linh: “Cô nương, nếu như Nhị cô nương phái Tẩy Xuân tỷ tỷ đến mời, vì sao không đi theo

qua?”
Kinh giá trị hơn mười vạn lượng bạc làm lễ gặp mặt. Sau khi Biết được

tin tức này, Giang di nãi nãi tức giận đến mức thiếu chút nữa bất tỉnh

nhân sự, lại không dám tìm Phó Viễn Trình náo loạn, liền đi xúi giục kẻ đối đầu lâu năm là Lương di nãi nãi.



Lương di nãi nãi nghe xong thiếu chút nữa tức chết, vội vàng đi tìm đại thiếu phu nhân Lam thị.



Giang di nãi nãi cũng không chịu ngồi chờ chết, trơ mắt nhìn gia sản của Quốc Công gia bị tam phòng lấy đi, khiến đại phòng và nhị phòng tan như bọt xà phòng, liền đi tìm Nhị thiếu nãi nãi Liên Thị, lúc này mới có

chuyện đêm nay.



Liên Thị xưa nay kính yêu trượng phu Phó Lịch, đối với mẹ đẻ của Phó

Lịch cũng hết sức khách khí, lập tức liền lớn tiếng cười khiêu khích

nói: “Bà cô hỏi vị cô nương tựa như kia tiểu yêu tinh sao? Đây chính là vị hôn thê của Tam đệ!”



Hàn Anh nghe vậy cười cười, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ta là yêu tinh

sao? Đa tạ nhị thiếu phu nhân khen ngợi, thực sẽ không dám nhận!”



Liên Thị: “...” Mặt mũi cũng không cần hả?



Nàng ta cười mỉa một tiếng nói: “Ta đang có lời muốn hỏi Hàn cô nương!”



Nàng ta tiến lên một bước, trên mặt mang ý cười ác ý, lớn tiếng nói: “Ta nói Hàn cô nương này, ngươi là thân phận gì, sao có thể từ chỗ Quốc

Công gia lấy hơn hai mươi vạn lượng bạc trắng?”



Người đi theo các nàng cũng nở nụ cười, bởi vì mọi người đều biết Quốc Công gia phong lưu đa tình không câu thúc.



Hàn Anh căm ghét miệng nàng ta ti tiện, đang muốn mở miệng trách cứ nàng ta, lại nghe được một thanh âm từ hành lang truyền tới qua “Nàng là thê tử của ta, phu nhân tương lai của Quốc Công Phủ “ trong giọng nói rét

lạnh mang theo hàn ý, không phải Phó Tạ thì là ai?



Hàn Anh lập tức nhìn sang, trong mắt to lập tức bịt kín một tầng hơi

nước. Nàng tự nói với mình phải kiên cường, thế nhưng khi nghe giọng nói của Phó Tạ, tất cả võ trang toàn bộ tan rã, còn lại chỉ có ủy khuất và

yếu ớt.



Đầu đội kim quan khoác áo choàng xanh ngọc Phó Tạ đang dọc theo hành

lang từ phía đông đi tới, đến bên cạnh Hàn Anh thì ngừng lại đứng sóng

vai với Hàn Anh, mắt phượng híp lại, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo

một tia ngạo nghễ nhìn những nữ nhân ở phía dưới bậc thang.



Thấy Phó Tạ bỗng nhiên xuất hiện, các nữ nhân phía dưới lập tức câm như

hến, một tiếng cũng không dám thốt ra, ai không biết tiểu bá vương Phó

Tạ giết người không chớp mắt, ngay cả mặt mũi của Quốc Công gia cũng dám bắt bẻ.



Lam thị và Liên Thị tuy rằng sợ hãi, vẫn còn có thể miễn cưỡng ổn định,

chỉ có Lương di nãi nãi và Giang di nãi nãi là bị Phó Tạ chỉnh đốn, lập

tức toàn thân run rẩy.



Với tư cách là vợ của thứ trưởng tử, Lam thị rất so đo chuyện mộ phụ

này, tuy rằng sợ Phó Tạ, nhưng vẫn lớn tiếng chất vấn: “Phó lão Tam,

ngươi dựa vào cái gì nói nàng là "Mộ phụ"?”



Phó Tạ khinh nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói: “dựa vào ta là con trai trưởng.”



Lam thị bị hắn nhìn run rẩy, lại không chịu lui về phía sau, lớn tiếng nói: “Nhưng ngươi không phải là trưởng tử!”



Phó Tạ chẳng muốn đếm xỉa đến nàng ta, liền thản nhiên nói: “lôi tiện tỳ dĩ hạ phạm thượng này ra đi!”



Một hồi “Chan chát” tiếng giày bước đi chỉnh tề truyền tới, xen lẫn

tiếng va chạm giữa áo giáp và vỏ đao, một đội mấy tên lính võ trang đầy

đủ từ phía đông hành lang chạy tới, rút trường đao bên hông ra.



Lương di nãi nãi có vài phần lệch ra, thấy con dâu chịu nhục, lúc này cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất, giả vờ bị hai vợ chồng Phó Tạ làm cho

tức xỉu, làm tốt để sau này còn tìm Quốc Công gia cáo trạng.



Bà ta “ ngất” đi, nha hoàn bà tử muốn phía dưới đỡ nhưng lại không dám

động, Liên Thị thấy mẹ đẻ Phó Lịch hôn mê, đang muốn kiên trì đi đỡ,

lại nghe Phó Tạ không nhịn được nói: “Cũng lôi ra luôn đi!”