Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 61 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Những hỗ vệ đi theo Phó Tạ đều là những người đã theo chân hắn ra chiến
trường đẫm máu, đao thật thương thật giết người thật, tất nhiên là không để những nữ nhân này vào mắt, lập tức liền có hai người tiên phong bước ra khỏi hàng chuẩn bị kéo Lương di nãi nãi đi.
Lương di nãi nãi sợ tới mức một kích linh nghiệm, cũng không dám giả bộ
bất tỉnh nữa, thoáng cái liền mở to mắt nhảy dựng lên, với tuổi của bà
ta mà lại dùng tốc độ hiếm thấy xoay người nhảy lên rồi chạy ra ngoài,
rất nhanh liền chạy rất xa.
Lam thị thấy tình thế không ổn, bỏ lại câu “Phó Tam, ngươi chờ đó cho ta”, cũng xách váy chạy thật nhanh.
Liên Thị và Giang di nãi nãi cũng mang theo nha hoàn bà tử cùng đám chim muông còn lại giải tán.
Phó Tạ phất phất tay, những hỗ vệ kia đều có người đứng đầu dẫn rút lui ra ngoài, canh giữ ở bên ngoài nội viện.
Hàn Anh vừa bực mình vừa buồn cười xem xong màn kịch sống động này, lúc
này liền ngẩng đầu nhìn Phó Tạ, híp mắt to, ngọt ngào cười: “Ca ca, ca
đã trở về!” Phó Tạ vốn rất xinh đẹp, hiện tại mắt phượng hẹp dài da thịt hơi đen, cánh tay hơi gầy, càng nhìn càng ra dáng đàn ông, vô cùng đẹp
mắt!
Phó Tạ cúi đầu nhìn Hàn Anh, thấy nàng mắt to trong suốt óng ánh, giống
như lẫn ánh sao ở bên trong, không tự chủ được liền bị hấp dẫn, ôn nhu
nói: “a Anh, mấy ngày nay ở nhà nàng có ngoan không?”
Dưới ánh đèn lưu ly, khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ bị ngọn đèn phủ lên
một tầng sáng nhu hòa, tuấn mỹ như thiên thần trên thiên cung, làm cho
cả người Hàn Anh cảm thấy ngứa ngáy, không thể tỏ ra vẻ yêu kiều, lập
tức mắt to ngập nước chậm rãi đảo qua khuôn mặt Phó Tạ, nũng nịu nói:“Muội không nghe lời, ca ca có thể làm gì muội đây?”
Phó Tạ bị nàng nhìn như vậy, cảm giác cả người lâng lâng, quả thực lục
phủ ngũ tạng như bị bàn ủi ủi qua, không một chỗ nào không thoải mái;
khắp người ba vạn 6000 lỗ chân lông, không một lỗ chân lông nào không
thoải mái không mát lạnh.
Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn mang theo một nụ cười ngại ngùng, đang
muốn đưa tay xoa đầu Hàn Anh, lại nghe bên trong nhà chính truyền đến
một tiếng ho khan, vội vàng sửa sang lại thân thể và tinh thần, xoay
người lại hành lễ nói: “Tiểu tế gặp qua nhạc mẫu!”
Thật ra khi đám người Lam thị tới đây Lâm thị liền được Từ ma ma đỡ tới, nhưng còn chưa kịp đi ra ngoài ủng hộ nữ nhi thì con rể đã tới, bà chỉ
đành phải đứng ở bên trong nhà chính, lúc này thấy nữ nhi nữ tế liếc mắt đưa tình, đành phải tự thân xuất mã bổng đánh uyên ương.
Lúc này Hàn Anh và Phó Tạ đứng sóng vai, thấy Phó Tạ cao hơn mình không
ít, có một chút cảm giác áp bách, liền giảo hoạt cười cười, tay giấu
trong ống tay áo lặng lẽ duỗi ra, cách ống tay áo nhéo nhéo cánh tay Phó Tạ, lại phát hiện cơ bắp Phó Tạ càng bền chắc, ngay cả bóp cũng bóp
không được.
Thấy Hàn Anh lại bướng bỉnh, Phó Tạ thản nhiên, làm bộ bắt chuyện Hàn
Anh cùng nhau đi vào, nhưng tay cực kỳ tự nhiên xoa nhẹ eo Hàn Anh.
Chỗ này của Hàn Anh rất mẫn cảm, lập tức thân thể như nhũn ra, không khỏi nghiêng qua liếc Phó Tạ, theo hắn đi vào.
Phó Tạ và Hàn Anh động chạm lẫn nhau bị Hàn Linh ở phía sau nhìn rất đầy đủ, không khỏi ngạc nhiên, vừa hâm mộ lại vừa vui vẻ thay tỷ tỷ. Nàng
lặng lẽ nói một tiếng với Tẩy Xuân, tự mình trước mang theo Bích Vân trở về, không ở nơi này quấy rầy.
Lâm thị ngồi xuống giường gấm.
Phó Tạ ở ngồi xuống ghế nệm gấm ở phía đông, mắt phượng lưu chuyển, đảo
qua ghế bên cạnh, Hàn Anh liền ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nệm gấm ở đằng kia.
Nhìn thấy nữ nhi như vậy lại nghe con rể nói như thế, Lâm thị vừa vui,
lại có chút buồn cười, liền bắt đầu hỏi thăm Phó Tạ về chiến sự Tây
Cương.
Phó Tạ tuy không nói nhiều, nhưng đối với nhạc mẫu cực kỳ cung kính, có hỏi có đáp trả lời súc tích.
Chuyện đó chính là ý của Phó Tạ.
Hắn rũ mắt xuống hơi suy nghĩ một chút, biết rõ phụ thân còn muốn cho
đại ca Phó Tùng đi Tây Cương, còn mình đi Biện Kinh bước vào trung tâm
chính trị, mặc dù đạt được mục đích trong lòng, nhưng vẫn còn chưa đủ,
phải làm cho phụ thân sớm đồng ý cho hắn cưới A Anh!
Sau khi Phó Tạ xác định quan điểm dùng tình cảm cảm động lòng người,
giương mắt nhìn phụ thân, cố gắng thể hiện ánh mắt chân thành tha thiết: “Phụ thân, A Anh…”
Phó Viễn Trình thấy nhi tử làm ra vẻ, trong lòng không khỏi cười thầm,
ông và Hàn Thầm đã sớm bàn bạc cho Phó Tạ và Hàn Anh sớm thành thân, cho Phó Tạ mang Hàn Anh đi kinh thành đi nhậm chức, nhưng không có ý định
cho nhi tử lập tức đắc ý.
Ông nhìn nhi tử: “Làm sao vậy?”
Trên mặt Phó Tạ hiện ra vẻ ngượng ngùng: “Phụ thân, nhi tử nhất thời xúc động, trước mặt người khác nói A Anh là thê tử của nhi tử... Nhi tử lo
lắng khuê danh của A Anh bởi vì nhi tử mà bị tổn hại.”
Phó Viễn Trình nín cười: “Vậy theo ý kiến của con?”
Phó Tạ nhìn phụ thân, trên mặt hiện ra thái độ nghiêm nghị kiên định: “Nhi tử muốn sớm ngày cưới A Anh về nhà!”
Phó Viễn Trình “Nha” một tiếng, trong mắt phượng mang theo vài phần cân nhắc.
Phó Tạ biết phụ thân đang ép mình nhượng bộ, liền trầm giọng nói: “Đội
ngũ nhân mã dưới trướng nhi tử định trong vòng một tháng rút khỏi Lan
Châu.”
Phó Viễn Trình đợi đúng là những lời này của Phó Tạ.
An bài Phó Tạ đứng vào trung tâm chính trị Đại Chu, có nghĩa là hắn đã
có sự lựa chọn, Phó Tạ đã được xác định là thủ lĩnh toàn bộ tổ chức Liêu Lương!
Thế nhưng ngoại trừ Phó Tạ là con trai trưởng ở bên ngoài, ông còn có Phó Tùng Phó Lịch hai người con của vợ kế.
Cũng là con của ông, ông không muốn quá mức bất công Phó Tạ, cố gắng xử
lý sự việc công bằng, cho nên liền muốn từng bước giao Trấn Tây Tướng
Quân phủ cho Phó Tùng, tương lai lại tìm cho Phó Lịch một nơi để đi, như vây ông mới có thể yên tâm...
Ngón tay Phó Viễn Trình gõ gõ trên giường bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn, mang
theo ý cười nói: “Ta và nhạc phụ con đã xem ngày tốt rồi, Tết Nguyên
Tiêu được không?”
Phó Tạ lập tức bị niềm vui to lớn vui này đánh trúng, nhưng vẫn cắn cắn
môi dưới, ý đồ muốn thắng lợi này khuếch trương lớn hơn một chút: “Phụ
thân, bệ hạ chỉ thị nhi thần Tết Nguyên Tiêu yết kiến.”
Phó Viễn Trình không nghĩ tới nhi tử lại là mầm mống si tình, yêu thích A Anh đến tình trạng như thế, lúc này cố ý nói: “Vậy thì chờ ngươi yết
kiến bệ hạ xong hãy nói tiếp!”
Phó Tạ: “... Phụ thân!”
Phó Viễn Trình thấy khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ trướng đến đỏ bừng,
không dám nói đùa nữa, liền nói: “Được rồi Được rồi! Mùng sáu thành
thân, như thế nào?”
Trên mặt tuấn tú của Phó Tạ hiện ra một nụ cười ngây thơ: “Được!”
Trong mắt Phó Viễn Trình hiện ra vẻ yêu thương hiếm thấy: “Ngày mai ta
sẽ đi gặp nhạc phụ ngươi.” Từ khi vợ cả qua đời, hắn lúc làm cha, lúc
lại làm mẹ nuôi lớn Phó Tạ, còn phải suốt ngày đấu trí đấu dũng với Phó
Tạ, thật sự không dễ dàng chút nào!