Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 62 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Lúc này hai cha con Phó Viễn Trình Phó Tạ đâu đã vào đấy, đều rất hài
lòng, hai bên đã chiếm được hòa bình tạm thời, trong thư phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.
Than củi longtiên hương trong lò sưởi được đốt lên ấm áp, toả ra mùi
hương ấm áp dễ chịu; trong góc phòng đặt một cái đồng hồ để bàn Tây
Dương nạm vàng phát ra âm thanh lớn, con lắc đồng hồ “tạch tạch tạch
két” đi đi lại lại; trên cửa sổ thư phòng là cửa sổ thủy tinh Tây Dương, từ góc độ của Phó Viễn Trình có thể thấy những nhánh thông xanh biếc
ngoài cửa sổ bị tuyết che phủ...
Ánh mắt Phó Viễn Trình chuyển hướng sang Phó Tạ đang đứng trên tấm thảm
đỏ thẫm như có điều suy nghĩ, thấy dáng người hắn cao ngất dung nhan
tuấn tú, so với hai vị thứ huynh Phó Tùng Phó Lịch kia của hắn không
biết hơn bao nhiêu lần, trong lòng không khỏi mềm mại hơn rất nhiều,
liền cười nói: “Tiểu tạ, còn có việc gì sao?”
Phó Tạ đang nghĩ tới Hàn Anh.
Hàn Anh hiện tại vẫn chưa trở lại, hắn biết nhất định là bị Phó Quý nghĩ biện pháp giữ lại, hơi suy nghĩ một chút, liền nói: “Phụ thân, hôm nay
đại tẩu, nhị tẩu và hai vị di nương đến phủ hoài ân hầu ầm ĩ, sau khi
Hoài Ân hầu biết, sợ là ngày mai sẽ dọn ra ngoài.”
Phó Viễn Trình nghe vậy, trong lòng vừa thoáng yên ổn một chút lập tức liền không thấy tăm hơi.
Ông có chút đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ thất vọng hiếm thấy.
Ông biết trong phủ tướng quân này của mình hỗn loạn tôn ti chẳng phân
biệt được, chỉ là chính bản thân ông tham lam hưởng thụ chẳng muốn quản, lại không muốn ở lại ở kinh thành cho Quốc Công phu nhân quản, cho nên
vẫn giả bộ như nhìn không thấy, lại định ra một quy củ không rõ ràng,
không được náo ra bên ngoài!
Chưa từng bị mất mặt ra bên ngoài, thì vẫn không ảnh hưởng đến ông.
Nhưng hôm nay việc xấu trong nhà đã truyền ra bên ngoài, còn đến tai bạn tốt Hàn Thầm của ông nữa...
Nghĩ đến Hàn Thầm cẩn trọng thay ông quản lý quân vụ ở quân doanh ngoài thành, Phó Viễn Trình quả thực là đầu muốn nổ tung.
Ông đau đầu nhìn về phía nhi tử: “Theo ý kiến của con thì sao?”
Phó Tạ lẳng lặng nhìn Phó Viễn Trình, giọng nói trong trẻo: “Quốc có
quốc pháp, gia có gia quy. Đã có quy củ, vậy thì phải chấp hành.”
Phó Viễn Trình “ừ” một tiếng, lại vuốt vuốt huyệt thái dương.
Dựa theo gia quy, hai thiếp thất Lương thị và Giang thị bị cấm túc một năm, suốt đêm bị đưa đến biệt trang ngoài thành.
Đối với hai con dâu Lam thị và Liên Thị, lúc này ông là cha chồng không
có cách nào trực tiếp đi nói, vừa rồi đã kêu Phó Tùng và Phó Lịch đến
mắng cho một trận, để cho bọn họ đi quản thê tử của mình.
Nhưng hiện tại vấn đề trước mắt là, lửa giận của Hàn Thầm bên kia ông sợ là không chịu nổi.
Phó Tạ thấy phụ thân trông mong nhìn mình, trong lòng đã có tính toán, liền rũ mắt xuống nói: “Nhi tử cũng không có cách nào.”
Phó Viễn Trình nhíu mày nhìn Phó Tạ: “... không phải ngươi từ nhỏ đã rất có chủ ý sao?”
Mành gấm trên cửa bị vén lên, Hàn Anh dẫn Phó Quý bưng khay trà vào.
Lúc chiều, thân thể Lâm thị mệt mỏi liền đi ngủ trưa rồi.
Đợi mẫu thân nằm ngủ, Hàn Anh liền dẫn Từ ma ma và Tẩy Xuân đi theo Đường Đại Phúc đi xem tòa nhà ở Tín Nghĩa Phường.
Khi đêm đến, trời tối hẳn, Lâm thị mới thức dậy.
Kim Châu hầu hạ bà uống nước.
Sau khi Lâm thị uống nửa chén nước nhỏ đun sôi để nguội thuận miệng hỏi Kim Châu: “Cô nương còn chưa có trở lại à?”
Kim Châu lại cười nói: “Phu nhân, cô nương không phải nói cơm tối ăn ở bên ngoài sao?”
Lâm thị nâng trán cười: “Ài, phụ nữ có thai hay quên quá! Ngủ một giấc
ta liền quên mất!” Hàn Anh trước khi ra cửa đã nói với bà, nói mình muốn ăn cơm chiều ở chi nhánh Xuân Phong Lâu ở tín nghĩa phường.
”Hầu Gia đâu?” bà lại hỏi Hàn Thầm.
Kim Châu lấy lại chén trà cười nói: “Hầu Gia thấy người buồn ngủ, liền đi thư phòng uống rượu với Quốc Công gia rồi!”
Lâm thị cười cười, thấp giọng hỏi Kim Châu: “Ngọc Châu đâu?” Ngọc Châu
là do đại thiếu phu nhân Lam thị của phủ tướng quân đưa tới, bà làm sao
có thể tín nhiệm?
Kim Châu thấp giọng bẩm báo nói: “Nô tì bảo tiểu nha hoàn quan sát nàng, nghe nói Hầu Gia và Quốc Công gia ở bên ngoài thư phòng uống rượu, nàng liền nhìn trộm.”
Khóe miệng Lâm thị cười mỉa, nhưng không lên tiếng. Không tìm đường chết sẽ không chết, Ngọc Châu đây là muốn tự tìm đường chết!
Bà và Hàn Thầm là phu thê từ thuở thiếu niên, đến trung niên vẫn ân ái
như trước, Hàn Thầm tuy ít nói, nhưng nhiều lần ở trước mặt bà nói vợ lẽ của Phó Viễn Trình sinh con trai trưởng trước, gia đình hỗn loạn quy củ đều không có, quả thực phiền toái muốn chết.
Lâm thị biết trượng phu mình xưa nay dứt khoát, sợ nhất phiền toái, bởi
vậy ông cũng không nạp thiếp nạp tỳ, chỉ có phu thê hai người.
Ngọc Châu như thế, không biết là bị người khác xúi giục hay là ý của
nàng ta, thế nhưng chỉ cần nàng ta dám hành động thiếu suy nghĩ, không
cần Lâm thị ra tay, nàng ta tự nhiên không có kết quả tốt.
Hàn Anh bỏ mất hai canh giờ bận rộn trong nhà ở Tín Nghĩa Phường.
Nàng trước tiên vào tòa nhà xem trong xem ngoài qua một lần, sai người
ta đi nhà kính ngoài thành mua không ít hoa cỏ cây cối trở về, sai sắp
xếp lại đồ dùng trong nhà, sau đó lưu lại mấy người ở lại trông nhà ở,
đợi mọi việc thỏa đáng thì phát hiện trời đã tối rồi.
Nàng bận rộn nửa ngày, đương nhiên là cực kì đói bụng, không khỏi nhớ
tới mấy ngày trước cùng với biểu tỷ muội đi Xuân Phong lâu thưởng thức
mỹ vị, liền đội mũ có màn che ngồi kiệu nhỏ, trùng trùng điệp điệp mang
theo người cùng nàng đi Xuân Phong lâu cách đó không xa.
Kiệu nhỏ ngừng lại trước Xuân Phong lâu, Hàn Anh thận trọng đội mũ, vịn Tẩy Xuân và Từ ma ma đi vào Xuân Phong lâu.
Đường Đại Phúc mang theo tùy tùng đi theo phía sau nàng.
Vừa vào Xuân Phong lâu, Hàn Anh lại đụng phải một người quen.