Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 63 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Đường Đại Phúc sớm đã đặt phòng trước ở lầu ba, cho nên Hàn Anh phải đi

ngang qua đại sảnh để lên lầu, nàng vừa mới vào đại sảnh, liền thấy một

đám người ở bậc thang cửa lầu đối diện, đi đầu chính là vị ngọc diện môi son quần áo hoa lệ, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, không phải Thôi Kỳ thì là ai?



Trái tim Hàn Anh nhảy rộn một cái, thoáng cái cứng đờ, lúc này Từ ma ma

đang nắm tay nàng bỗng nhiên dùng sức, đôi mắt mang theo sự sợ hãi buông màn lụa che mặt Hàn Anh xuống, bà cũng nhận ra Thôi Kỳ!



Thấy Từ ma ma sợ hãi, Hàn Anh đành phải cố gắng khống chế bản thân, thấp giọng dặn dò: “Không nên lên tiếng, bình tĩnh đi qua!”



Thấy Hàn Anh trấn định như thế, Từ ma ma cũng ổn định lại, kéo cái chân cứng ngắc đỡ Hàn Anh đi ngang qua Thôi Kỳ lên bậc thang.



Thời điểm Hàn Anh dừng bước khi đi ngang qua Thôi Kỳ, đôi hoa đào mắt

như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Hàn Anh, hắn cảm giác được, cảm thấy cô bé này nhìn quen lắm.



Người thanh niên với thân hình cao lớn ngũ quan lập thể đi chung với

Thôi Kỳ, mặc áo choàng lông chồn quý giá, thấy Thôi Kỳ trơ mắt nhìn bóng lưng cô nương đi ngang qua, liền cười nói: “Thôi hiền đệ, đã nhìn đủ

chưa, đi thôi!”



Thôi Kỳ cúi đầu đi theo hắn ta. Sau khi hắn biết tin tức phụ thân sai

người đuổi giết Hàn Anh, liền cầu xin phụ thân. Nhưng Thôi Thành Trân

coi đây là uy hiếp, để cho hắn đồng ý quay về chính đạo, Thôi Kỳ sợ phụ

thân tiếp tục sai người ám sát Hàn Anh, đành phải đáp ứng.



Buổi sáng hôm nay hắn theo Gia Luật Hạ đến Liêu Châu, đêm nay liền phải

rời khỏi Liêu Châu đi Liêu quốc rồi, mặc dù biết Hàn Anh ở Liêu Châu,

nhưng có muốn đi gặp Hàn Anh một lần cũng không được.



Sau khi đi vào nhã gian Đường Đại Phúc đặt trước, Hàn Anh lập tức tháo

cái mũ xáchváy chạy đến phía trước cửa sổ, rút then cài cửa sổ, đẩy cửa

sổ ra một khe nhỏ lặng lẽ nhìn xuống.



Phía trước Xuân Phong lâu treo mấy cái đèn liêu ti[1], dưới ánh đèn Thôi Kỳ khoác áo choàng gấm đen, tùy tùng đi theo vây quanh hắn và người

thanh niên cao lớn cưỡi ngựa rời đi.



[1] Đèn Liêu Ti



Nhìn lấy bóng lưng của bọn họ biến mất dưới ánh đèn Xuân Phong lâu, lúc

này Hàn Anh mới thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh lò xông hương dưới

cửa sổ.



Tẩy Xuân không nhận ra Thôi Kỳ, thấy cô nương quên đóng cửa sổ, liền

chen vào cài then cửa sổ, sau đó hỏi Hàn Anh: “Cô nương, Đường quản gia

hỏi có dọn thức ăn lên liền không, người nhìn gì vậy?”



Tim Hàn Anh đập dần dần chậm lại, nàng suy nghĩ một chút, nói: “Ta có

việc gấp, phải trở về ngay. Ngươi đi gọi Đường quản gia vào đây cho ta.”



Sau một lát, Hàn Anh đeo đội mũ đi xuống lầu, đám người Đường Đại Phúc vây quanh kiệu nhỏ, rất nhanh liền rời đi.



Kiệu nhỏ ngừng lại trước cửa thuỳ hoa nội viện phủ hoài ân hầu, Hàn Anh

xuống kiệu, trước dặn dò Đường Đại Phúc: “Đại Phúc thúc, thúc lặng lẽ đi phủ tướng quân tìm Phó Bình, để hắn chuyển lời cho Phó tam công tử, nói ta ở Xuân Phong lâu gặp Thôi Kỳ.”



Đường Đại Phúc đáp “Vâng”, lại nói: “Cô nương xin yên tâm, lão nô sẽ đi ngay bây giờ.”



Lúc này trời đã hoàn toàn tối hẳn, các lối đi bên trong phủ hoài ân hầu

đã treo đèn lồng, vầng sáng nhu hòa làm trái tim liên tục nhảy rộn của

Hàn Anh dần dần ổn định lại.



Đi vào Đồng viện, thấy một hàng đèn lưu ly treo ngay hành lang sau nhà

chính, trái tim Hàn Anh mới hoàn toàn quay về vị trí, nàng dừng bước
bài đến ở Quế viện.



Quế viện cách nơi này hơi xa, Nhuận Thu đi một hồi mới vừa về: “Cô nương, Tứ cô nương đã sớm ngủ rồi!”



Hàn Anh nhẹ gật đầu, nói: “Các ngươi cũng xuống dưới ăn ăn khuya đi, ta chỗ này không cần các ngươi hầu hạ.”



Dùng xong thức ăn khuya, Hàn Anh cảm thấy mỹ mãn, bảo Từ ma ma đi ngủ trước, tự mình đi vào tắm rửa.



Tắm rửa xong đi ra, lúc này nàng mới nhớ tới cái tráp khảm ngọc trai mẫu thân cho mình, liền xõa tóc dài chỉ mặc áo ngủ mềm mại thêu hoa lê xanh nhạt ngồi trước lò xông hương ở phòng ngủ, một bên vén tóc dài, một bên mở hộp ra chuẩn bị bắt đầu nghiên cứu.



Trong hộp ngoại trừ một quyển sách có bìa trống không, còn có một cái

hộp sứ màu đỏ tươi, bên trong chứa sáu cái bình bạch ngọc nho nhỏ.



Hàn Anh đem sách ra, phát hiện sách vẫn còn mới tinh, còn mang theo mùi mực nhàn nhạt, hẳn là mới sao chép ra.



Nàng tiện tay lật đến trang bìa trong, phát hiện trên sách là tám chữ

Khải thanh tú “ sổ ghi chép kiến thức của Tần phu nhân Đại Chu “ là bút

tích của mẫu thân nàng.



Hàn Anh lật xem vài trang, lập tức mặt đỏ tới mang tai, mặt nóng tim đập, nhưng nhịn không được vội vàng lật xem qua một lần.



Đây rõ ràng là một quyển sách giới tính của cổ đại, bách khoa toàn thư luôn đó chứ!



Nói tóm lại chính là một yêu nữ như thế nào thành công bắt được toàn bộ

nam nhân, thậm chí kể cả mỗi một đêm đều biểu hiện giống xử nữ như thế

nào, mỗi một lần đều giống như đêm đầu tiên, hậu sản chặt chẽ như thế

nào, nam tử hưởng thụ đồng thời mình cũng hưởng thụ như thế nào...



Lúc Hàn Anh xem đến mấy bức tranh xuân cung đồ được miêu tả cụ thể thì xấu hổ đến xuất huyết...



Đúng lúc này, Tẩy Xuân đi vào, thấp giọng bẩm: “Cô nương, Phó Bình nói bà tử thủ vệ truyền tin, nói cô gia muốn gặp người.”



Hàn Anh mặt đỏ tới mang tai: “Không gặp!”



Thấy Tẩy Xuân kinh ngạc, nàng liền đem sách nhét xuống gối đầu, nói: “Thì nói ta buồn ngủ.”



Nàng thật sự kéo chăn ra chui vào, nhắm mắt lại ngủ.



Tẩy Xuân: “...” Cô nương xấu hổ ỏ đấy mặt, chẳng lẽ là bị bệnh?



Nàng vội vàng nói với Phó Bình: “Cô nương hình như bị bệnh, ngủ rồi.”



Phó Bình vội vàng trở về bẩm báo Phó Tạ.



Nghe Phó Bình hồi báo xong, Phó Tạ im lặng một lát, cuối cùng hỏi Phó

Bình: “Trong viện Hàn cô nương có người khác ở cùng không?”



Phó Bình suy nghĩ một chút nói: “Bẩm công tử, trước kia Hàn Tứ cô nương ở tại Liễu viện, Tẩy Xuân nói nàng ấy vừa mới chuyển ra, hôm nay Liễu

viện chỉ có Hàn cô nương.”



Phó Tạ nghe vậy đứng lên nói: “Ta đi gặp nàng.” Hắn sớm nhận được mật

tín của Hứa Lập Dương, biết rõ Thôi Kỳ với tư cách là người đưa tin cho

Tể Tướng Thôi Thành Trân, phải đi ngang qua đi Liêu quốc, liền liên tục

chú ý, ai biết lại để cho Hàn Anh gặp được Thôi Kỳ.



Hắn lo lắng Hàn Anh là bị Thôi Kỳ dọa nên bị bệnh, bởi vậy định đi thăm Hàn Anh.



Phó Bình nhìn nhìn kim đồng hồ báo giờ ở góc tường, há to miệng, cuối cùng vẫn là không dám nói gì