Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 64 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Gần đến nửa đêm, giày Phó Tạ đạp lên trên cỏ khô bị tuyết đọng, phát ra
tiếng “Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~”, theo hắn đi qua, tuyết đọng lưa thưa trên cành liễu đổ rào rào xuống, vừa vặn rơi vào người Phó Bình đi theo phía sau hắn.
Đêm nay giống như tất cả đêm đông ở Liêu Châu, yên tĩnh mà lạnh buốt.
Phó Tạ ngừng bước chân ngoài cửa phòng Hàn Anh.
Hắn lẳng lặng đứng ở đó, nhìn ánh đèn nhu hòa trong phòng ngủ xuyên qua
màn cửa sổ bằng lụa mỏng trong, mắt phượng lạnh buốt lập tức trở nên ôn
nhu.
Phó Bình khoát tay áo, ra hiệu ám vệ ẩn tàng thân hình, tự mình tiến lên nhẹ nhàng gõ “Soạt soạt” hai cái trên cửa nhà chính.
Cửa phòng rất mau mở ra một khe hở nhỏ, Tẩy Xuân nhô đầu ra, vẻ mặt vốn
bình tĩnh, nhưng thấy lúc Phó Bình sau lưng Phó Tạ thì chấn động.
Phó Bình cũng có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Công tử tới thăm Hàn cô nương.”
Tẩy Xuân vội nói: “Ta đi bẩm báo cô nương!”
”Không cần.” Phó Tạ đồng thời mở miệng, Phó Bình cực kỳ ăn ý kéo Tẩy Xuân ra, mà Phó Tạ lách người đi vào.
Tẩy Xuân trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại trước mắt mình: “...”
Phó Bình dịu dàng ôm eo nàng: “Ta ở bên ngoài với nàng.”
Tẩy Xuân: “Thế nhưng cô nương “
Phó Bình: “Công tử sẽ không làm gì đâu.”
Tẩy Xuân: “cô nương chúng ta “ cô nương sẽ gặp nguy hiểm!
Ngữ khí Phó Bình khẳng định: “Công tử sẽ không.”
Tẩy Xuân: “...” Sẽ không xâm phạm chúng ta cô nương sao?
Phó Bình một bên cường ngạnh ôm eo Tẩy Xuân, một bên thì thầm nói:“Chúng ta đi xa một chút, đỡ phải nghe thấy âm thanh không nên nghe.”
Tẩy Xuân: “... Nhưng cô nương chúng ta “
Tiếng bước chân hai người càng ngày càng xa.
Hàn Anh còn chưa ngủ.
Nàng thật sự vô cùng tò mò, mà sức hấp dãn của quyển ‘sổ ghi chép kiến
thức của Tần phu nhân Đại Chu’ lại quá lớn, bởi vậy Hàn Anh lấy cớ muốn
đi ngủ, đuổi bọn nha hoàn ra ngoài, mình thì giả bộ giống như ngủ, trốn ở trong màn lấy sách ra đọc.
Lúc Phó Tạ thả nhẹ bước chân tiến vào thấy màn che buông xuống, liền cất bước đến chiếc đèn liêu ti trong suốt treo giữa giường, Hàn Anh đang
cầm quyển ‘sổ ghi chép kiến thức của Tần phu nhân Đại Chu’ quan sát học
tập.
Trong phòng ngủ có địa long, còn có lò xông hương, đại khái là có chút
hơi nóng, Hàn Anh xem một chút liền thấy khô nóng vô cùng khó chịu, dứt
khoát xốc áo ngủ bằng gấm lên tiếp tục cầm sách xem.
Quyển sách này quả thực mô tả chi tiết từng chủ đề, ví dụ như mô tả đủ
loại tâm lý tình cảm, có miêu tả cụ thể ngoại hình, miêu tả cảnh vật
chung quanh và phản ứng trực tiếp của thân thể, miêu tả cực kỳ tường
tận, mặt khác, này... đây rõ ràng là lịch sử phong lưu của Tần phu nhân
và một số nam tử mà!
Khi Hàn Anh biết được công dụng của chất lỏng đựng trong sáu cái bình
bạch ngọc, quả thực muốn quỳ lạy vị Tần phu nhân này luôn...
Thật sự là làm cho tâm thần người nhộn nhạo, tâm thần nhộn nhạo mà!
Cùng lúc Phó Tạ vén màn lên, thấy chính là một hình ảnh như thế này, Hàn Anh nằm trên giường vùi trong nệm gấm đỏ thẫm, tóc dài như rong biển
xoã tung ra, đôi gò bồng nửa kín nửa hở đầy đặn mềm mại trắng nõn, quần
Hàn Linh nghe vậy, trong lòng càng thêm cảm kích, vội vàng trịnh trọng nói cám ơn.
Sau khi trở lại liễu viện, Hàn Anh dựa vào tháp quý phi trước cửa sổ phòng ngủ nghĩ ngợi.
Nhớ tới đêm qua Phó Tạ bỗng nhiên xuất hiện, nàng biết bây giờ còn cảm
thấy tim có chút đập rộn… Nói cách khác, chỉ cần Phó Tạ muốn, hắn muốn
đi nơi nào liền đi nơi đó, muốn biết cái gì liền biết cái đó.
Hàn Anh cảm giác bốn đại nha hoàn bên cạnh mình nhất định có người bị
Phó Tạ thu mua, người đó là ai? Tẩy Xuân sao? Hay là người khác?
Buổi tối 30 tết, Hàn Anh Hàn Linh đang cùng Hàn Thầm và Lâm thị đón giao thừa, Đường Đại Phúc bỗng nhiên đi vào hồi báo.
Hàn Thầm Lâm thị nhìn nhau, đều nhẹ gật đầu.
Hàn Thầm nhìn Hàn Anh, ôn nhu nói: “A Anh, mang muội muội của con đi sương phòng phía tây chơi đi.”
Hàn Anh liền biết lần này Đường Đại Phúc tới nhất định có chuyện cơ mật, liền nghe lời dẫn Hàn Linh đi Tây Sương phòng thêu hoa.
Cũng không lâu lắm, Kim Châu liền tới đây mời Hàn Anh đi qua.
Thấy nữ nhi đi vào, Hàn Thầm nói thẳng: “A Anh, con mặc áo choàng đi, bây giờ theo ta ra khỏi thành.”
Hàn Anh: “Phụ thân, lúc này...”
Hàn Thầm đứng lên nói: “Ta dẫn con đi gặp một người.”
Chẳng biết lúc nào nổi lên gió tuyết, bông tuyết bay múa từ trên bầu trời nhẹ nhàng rơi xuống, che phủ cả một vùng đất.
Ngoài thành những dãy núi nối liền nhau như bạch tượng đang nằm, trong
núi những con đường bị tuyết phủ lượn vòng giống như con rắn dài, thân
vệ Hàn Thầm cỡi ngựa vây quanh chiếc xe của Hàn Anh đi trên sơn đạo.
Mà xa hơn một chút, Phó Tạ toàn thân màu đen cưỡi ngựa mang theo mấy kỵ binh đi theo từ xa xa.
Hàn Anh ngồi trong xe, nghe tiếng quạ thê lương kêu vang vọng trong núi, không khỏi rùng mình.
Hàn Thầm thấy thế, vội vàng mở áo choàng ôm nữ nhi vào trong ngực, ấm
giọng nói: “Là bà ngoại con. Biết tin con sắp thành thân, bà muốn gặp
con một lần.”
Hàn Anh nghe vậy nhìn phụ thân: “bà ngoại của con? bà… “
Hàn Thầm trầm giọng nói: “Hiện tại bà đang ở hành cung Liêu Châu.”
Hàn Anh: “...” Nàng bắt đầu bổ não.
Tuyết rơi nhiều tràn vào cả bên trong, xe ngựa Hàn Anh thành thạo ngừng lại ở bậc thềm sơn đỏ bên ngoài cung.
Thân vệ Hàn phủ nhao nhao xuống ngựa, vây quanh hộ tống bảo vệ xe ngựa.
Hàn Thầm nắm tay nữ nhi, trực tiếp bước lên bậc thềm sơn đỏ
Đứng trước cửa cung, Hàn Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy dấu chân đính đầy tuyết của mình và phụ thân đang dần dần biến mất.
Cửa cung rất nhanh liền mở ra, hai thanh niên mặc quần áo lông chồn đốt đèn lồng đón cha con Hàn Thầm vào.
Sau khi xuyên qua tầng tầng lớp lớp sân viện chìm trong bóng đêm, Hàn Anh rốt cuộc thấy được một sân nhỏ lóe ra ánh đèn.
Hàn Thầm nắm tay Hàn Anh đi lên bậc thang.
Lại có hai người ra đón.
Dưới ành sáng loe loét của đèn lồng, Hàn Anh thấy được vẻ mặt kinh ngạc
của Thôi Kỳ và người thanh niên cao lớn trước kia đã gặp ở Xuân Phong
lâu.