Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 65 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Đôi mắt hoa đào của Thôi Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Anh, không hề

chớp mắt, làm cả người Hàn Anh thấy không được tự nhiên, trốn trong ngực phụ thân.



Hàn Thầm thấy nữ nhi như thế, cho rằng nàng nhút nhát, liền vươn tay ôm

nữ nhi vào lòng, ôn nhu an ủi: “A Anh, không phải sợ, có phụ thân mà!”



Thôi Kỳ không nghe rõ lời Hàn Thầm nói, ánh mắt của hắn từ trên người

Hàn Anh chuyển qua cánh tay phải của Hàn Thầm ôm bả vai Hàn Anh, gắt gao nhìn chằm chằm vào tay phải Hàn Thầm đặt trên vai Hàn Anh.



Hàn Anh dựa vào trong ngực phụ thân, lập tức đã có thêm tự tin, đánh bạo nhìn sang đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Thôi Kỳ, sau đó chậm rãi dời

xuống, ánh mắt Thôi Kỳ dừng lại ở một vị trí nào đó, sau khi hít một hơi mới nhanh chóng dời đi, không có biện pháp, nghĩ đến vết thương ở chỗ

đó của Thôi Kỳ, Hàn Anh liền thấy đau thay hắn.



Thấy phản ứng của Hàn Anh, khuôn mặt vốn trắng của Thôi Kỳ lập tức trắng đến cơ hồ trong suốt, răng trắng như tuyết cắn bờ môi đỏ tươi, trên môi rất nhanh liền xuất hiện máu tươi.



Da Luật Hạ vừa thấy dáng vẻ Hàn Anh, vốn cũng có chút kinh ngạc, lúc này cũng thấy bầu không khí có chút kỳ quái, lập tức liền nhìn Hàn Thầm,

cười nói: “Hàn đại ca, đây chính là cháu ngoại gái A Anh sao?”



Hàn Thầm vừa chắp tay: “Đúng là tiểu nữ!”



Vừa nhìn về phía Hàn Anh: “A Anh, gọi cậu đi!”



Tuy trong lòng Hàn Anh nghi hoặc, vẫn mỉm cười quỳ gối hành lễ, gọi một tiếng “Cậu“.



Da Luật Hạ lại cười nói: “con lớn lên rất giống mẫu hậu của ta!”



Trên mặt Hàn Anh mang theo nụ cười điềm mật, ngọt ngào, nhưng trong lòng đang suy đoán.



Thôi Kỳ rốt cuộc dời đi ánh mắt, im lặng tránh qua một bên, đưa mắt nhìn Da Luật Hạ dẫn cha con Hàn Thầm đi vào đại điện.



Bên ngoài tuyết rơi lả tả nước đóng thành băng, nhưng trong đại điện ấm

ấm áp áp, lò xông hương mạ vàng đốt than trộn lẫn có sáp hương hoa mai,

làn gió thơm mang theo hương hoa mai lướt nhẹ vào mặt, lan toả khắp đại

điện.



Hai bên đại điện đặt vô số đèn minh giác[1] mạ vàng, ngọn đèn oánh nhuận lộng lẫy, bầu không khí ấm áp yên tĩnh.



[1] đèn minh giác



Tiếng bước chân Hàn Anh thả nhẹ, nhướng mắt nhìn sang.



Mành minh châu tinh xảo thật cao ở phía trước rủ xuống, cả phòng lung

linh ánh sáng, Hàn Anh mơ hồ nhìn thấy phía sau rèm một thiếu nữ trang

điểm xinh đẹp trang phục lộng lẫy.



Một nữ tử mặc quần áo và trang sức nữ quan đi tới, nhẹ nhàng nâng bức rèm che lên.



Trên giường gấm phủ thảm làm từ da rái cá, mà trên thảm là một vị tuyệt đại giai nhân.



Trong nháy mắt gặp bà, đôi mắt Hàn Anh không thể nào dời đi, thiếu nữ này lớn lên quá giống nàng!



Nhìn bà, Hàn Anh dường như thấy được năm năm, mười năm hoặc hai mươi năm sau của mình, nàng cũng nói không rõ, trực giác cho thấy năm tháng đã

dừng lại trên người cô gái này, hoặc có thể nói năm tháng đã quên lãng

nàng, nàng vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi này nàng, xinh đẹp mãi mãi.



Lúc này phu nhân xinh đẹp mỉm cười nhìn Hàn Anh, nụ cười ngọt ngào,

giọng nói nhỏ nhẹ, làm cho người ta lún sâu vào: “con chính là A Anh?”




Phó Tạ nhìn Hàn Anh, miệng thản nhiên nói: “Đi ra ngoài!”



Nhuận Thu: “...” Nàng trông mong nhìn Hàn Anh, chậm rãi lui ra ngoài, không có biện pháp, nàng thật sự rất sợ cô gia...



Xác định trong phòng ngủ chỉ còn lại có Hàn Anh và mình, Phó Tạ liền đứng dậy quan sát giường Hàn Anh.



Giường của Hàn Anh trong trí nhớ của hắn giống nhau như đúc, chất đầy các loại đệm gấm, ôm gối và gối mềm, lại thơm lại vừa mềm.



Sau khi nhìn một vòng, Phó Tạ xác định được mục tiêu, nệm gấm đầu giường của Hàn Anh.



Hắn vươn người vào, trên môi Hàn Anh hôn một cái, xác định nàng vẫn ngủ

say, liền nhẹ nhàng xốc tầng nệm gấm này lên liền thấy được quyển sách

kia.



Hàn Anh thức dậy hơi trễ. Sau khi nàng tỉnh lại, tổng cảm giác thân thể

mình có chút khác thường, môi có chút sưng, sờ nóng nóng, đỉnh chỗ đó

cũng có chút quái dị, vừa ngứa vừa đau...



Thời điểm nàng rửa mặt trang điểm, Từ ma ma bưng một chén sủi cảo tới,

dựa theo phong tục Liêu Châu, mùng một tết phải ăn sủi cảo, một bên thừa dịp Hàn Anh ăn Sủi Cảo, một bên nói liên miên: “Cô nương người thức dậy trễ quá, cô gia đã qua chúc tết Hầu Gia và phu nhân, Phó gia Đại công

tử Nhị công tử cũng tới, bất quá bọn hắn chúc tết Hầu Gia xong liền cáo

từ, cô gia vẫn còn ở Đồng viện, ma ma thấy cô gia đang đợi cô nương đó!

cô nương cũng phải nhanh một chút đi...”



Hàn Anh vừa bực mình vừa buồn cười, nuốt sủi cảo trong miệng xuống, lúc

này mới làm nũng nói: “ma ma, con phải trang điểm, còn phải ăn ăn sủi

cảo, ngươi còn kêu con nhanh một chút?!”



Từ ma ma lại dùng thìa cho ăn Hàn Anh uống một ngụm canh Sủi Cảo: “Nước

dùng hóa vốn là để ăn... Cô nương vội vã như vậy, còn không phải là bởi

vì thức dậy quá muộn?”



Hàn Anh: “...”



Trang điểm xong, nàng sợ ăn sủi cảo sẽ có mùi trong miệng, lại dùng trà

đậm đặc súc miệng nhiều lần, quả thực phiền toái muốn chết.



Hàn Anh vừa tới Đồng viện, liền gặp Phó Tạ đang từ nhà chính đi ra.



Phó Tạ vừa thấy nàng, lập tức như bị đóng đinh, khuôn mặt tuấn tú trướng đến đỏ bừng, mắt phượng sáng lóng lánh, cũng không dám nhìn Hàn Anh...



Hàn Anh: “...” A, Phó Tạ sao có vẻ kì lạ thế?



Nàng rất tự nhiên ngửa đầu nhìn Phó Tạ, ngọt như mật nói: “Phó Tạ ca ca, huynh phải về sao?”



Phó Tạ hàm hồ đáp ứng, nhẹ gật đầu, nhấc chân đi ra.



Nàng vừa vào nhà, Hàn Thầm liền nói: “A Anh, con nhanh dùng chút điểm tâm đi, chờ lát nữa Phó Tạ đón con đi tế tổ.”



Hàn Anh: “...”



Nàng ngồi xuống kế mẫu thân, nghi ngờ nói: “Không phải vẫn chưa thành thân sao?”



Lâm thị vuốt ve nữ nhi, ôn nhu nói: “Nhà bọn họ đều là mùng một tết tế

tổ, lần này tế tổ xong, địa vị Phó thị mộ phụ của con liền xác định

xuống.”