Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 71 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Hàn Anh liếc Phó Tạ, thấy hắn tuy không có biểu tình gì, thế nhưng trong mắt phượng hàm chứa ý cười, liền đoán được trong lòng Phó Tạ chắc là
đang suy nghĩ làm thế nào quản thúc mình, không khỏi mỉm cười.
Đêm qua nếu như không có phần phía sau thì thật ra là một đêm tân hôn rất hoàn mỹ, nhưng... khúc sau quá đau...
Nàng lại nhìn nhìn Phó Tạ, rũ mắt xuống chậm rãi suy tính.
Hàn Anh nghĩ tới mấy cái bình bạch ngọc mình giấu ở trong góc, trong
lòng dần dần đã có tính toán. Trong quyển sách mẫu thân cho hình như có
nhắc tới chất lỏng trong bình bạch ngọc, chẳng những có công dụng bôi
trơn vô cùng tốt, còn có thể hạn chế đau đớn...
Lúc này hai người đang đi trên hành lang chính viện quay quay phòng của
Phó Tạ, phía trên hành lang là dây leo khô héo, sớm đã mất đi màu xanh
biếc ngày hè, đã biến thành màu đen buồn bã, vang lên tiếng xào xạc
trong gió lạnh ngày đông.
Hàn Anh giương mắt nhìn Phó Tạ: “Ca ca, đây là dây leo gì?”
Phó Tạ suy nghĩ một chút mới nói: “Hình như là hoa lăng tiêu.”
Hàn Anh nghĩ đến những đóa hoa lăng tiêu nở rộ vàng óng tinh xảo vào mùa xuân, không khỏi lâm vào trầm tư, mãi cho đến khi ra khỏi hành lang,
mới nói: “Chờ lần sau chúng ta trở về, hoa lăng tiêu này không biết là
nở rộ hay héo rũ...” mùng mười Phó Tạ đi Lỗ Châu, buổi chiều ngày mai
hai người bọn họ phải xuất phát đi Lỗ Châu rồi, sau đó tùy giá vào kinh. Chờ bọn họ quay lại Liêu Châu, không biết là khi nào nữa.
Nghĩ đến mẫu thân sắp chuyển dạ, trong lòng Hàn Anh không khỏi có cảm giá biệt ly.
Tâm tư Phó Tạ tinh tế, lập tức liền nhìn Hàn Anh: “Muội luyến tiếc phải rời khỏi Liêu Châu sao?”
Hàn Anh ngẩng đầu nhìn hắn: “vâng.”
Phó Tạ ôm eo nàng, ôn nhu nói: “a Anh, cho dù ở đâu, ta đều mang theo muội.”
Hàn Anh nghe vậy mừng rỡ, đôi mắt tỏa sáng nhìn Phó Tạ: “Nam tử hán đại
trượng phu, một lời đã nói ra, bốn con ngựa có rượt cũng không kịp. Ca
ca, huynh nói chuyện cần phải giữ lời!”
Phó Tạ: “... Đó là đương nhiên.” Hắn cảm giác mình giống như bị rơi vào cạm bẫy.
”Hai chúng ta lưỡng đã định rồi đó” Hàn Anh dương dương đắc ý, “cho dù là hành quân đánh nhau, cũng phải mang theo muội!”
Nàng cười dịu dàng nhìn Phó Tạ, giơ bàn tay trắng nõn lên: “Vỗ tay thề
đi!” Nàng yêu Phó Tạ, tất nhiên là muốn luôn đi theo Phó Tạ.
ngờ Hàn Anh lại đau đến cái loại tình trạng này, môi của mình cũng cắn
nát!
Hắn cúi người hôn một cái trên môi Hàn Anh, đứng dậy đi ra nhà chính.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, dần dần tuyết rơi lớn như lông ngỗng, bên ngoài sớm đã biến thành một thế giới trắng như tuyết.
Hai khắc sau, Phó Bình dẫn đại phu Lý Kim Triêu mang theo từ Tây Cương tới.
Phó Tạ cho Phó Bình lui, chỉ giữ một mình Lý Kim Triêu lại.
Sau khi Lý Kim Triêu rời khỏi, Phó Tạ cầm một bình sứ men xanh nhỏ đi vào phòng ngủ.
Hàn Anh là bị nước thuốc lạnh làm tỉnh.
Nàng ngao một tiếng ngồi dậy, bảo vệ chỗ đó của mình, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Phó Tạ: “... Ca ca, huynh đang làm cái gì đó?”
Phó Tạ: “... xức thuốc cho muội...”
Hàn Anh chụp cái áo ngủ bằng gấm trùm lên người, ở trên giường lăn một
vòng, cuốn áo ngủ bằng gấm vòng quanh người mình, cảm thấy Phó Tạ không
ngồi dậy, lúc này mới rầu rĩ nói: “vết thương như vậy... Không cần phải
xức thuốc...”
Phó Tạ rủ mắt xuống, sau một lúc lâu hắn cắn cắn môi, khó khăn hỏi ra
một câu hắn đã muốn hỏi từ lâu: “... loại chuyện đó... Có phải rất khó
chịu hay không?”
Hàn Anh cảm thấy giọng nói của hắn không đúng, liền chăm chú nhìn hắn,
cân nhắc một lát mới nói: “... Cũng không phải rất khó chịu, chỉ là lúc
vừa bắt đầu quả thực rất đau...”
Thấy sắc mặt Phó Tạ có chút tái nhợt, nàng vội vàng lại thêm vào một
câu: “Nghe nói sau này làm nhiều hơn sẽ rất thoải mái đấy!” Nói xong
nàng liền bịt kín miệng của mình, mắt to sáng lóng lánh nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ nghe vậy ngại xấu hổ cười cười, ôn nhu nói: “Thật sao?”
Hàn Anh lập tức đã hiểu ý cười trong lời nói của hắn, liền nói ngay: “Hôm nay tuyệt đối không được!”
Vẻ mặt Phó Tạ đứng đắn: “A Anh, muội nghĩ đi đâu vậy hả? Ta chỉ là muốn hỏi đêm nay muội có thể đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu hay không!”
Hàn Anh: “...”