Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 72 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Tuy rằng thân thể vô cùng mệt mỏi, nhưng Hàn Anh vẫn cố đứng dậy dùng cơm tối.



Dùng xong cơm tối, Hàn Anh cầm một quyển sách trở về giường, tìm tư thế

thoải mái, tùy ý nằm nghiêng trên giường đọc sách. Thuốc của Phó Tạ lấy

về rất hữu hiệu, tuy rằng lúc bôi lên có hơi lạnh, thế nhưng từ từ liền

hết đau.



Phó Tạ biết chỗ đó của nàng bị sưng lên, sợ rằng cả người nàng cũng đau, liền không đi đâu, ngồi ở bên giường với nàng.



Đại nha hoàn Tẩy Xuân mặc dù thấy đôi tiểu phu thê này không nói với

nhau lời nào, nhưng đặc biệt vui vẻ bình yên, nên cũng không quấy nhiễu

thanh tĩnh của bọn họ, liền lánh đi ra ngoài.



Ngoài phòng gió bắc gào thét, trong phòng vừa ấm vừa thơm.



Hàn Anh buông sách hỏi Phó Tạ: “Ca ca, huynh tìm thuốc ở đâu vậy?”



Phó Tạ nhìn nàng: “là do vị quân y dưới trướng của ta chế ra đấy.”



Hàn Anh: “... Vậy hắn biết sản khoa không?”



Phó Tạ không khỏi bật cười, ôn nhu nói: “Ta đã sai Hứa Lập Dương tìm

danh y sản khoa ở kinh thành rồi, đợi hắn tìm ra, sẽ phái người đưa tới, nhạc mẫu chắc chắn không sao đâu!”



Hàn Anh “...” ôi, nói chuyện với người thông minh thực bớt việc mà, nàng vừa nói một cái, đối phương liền cái gì cũng biết!



Phó Tạ rút thanh chủy thủ của hắn ra, dùng khăn lụa chậm rãi lau sạch mũi đao.



Đối với kiếp sống liên tục chinh chiến của hắn thì một đêm yên ả bình yên cùng với tiểu thê tử của mình là cực kỳ hiếm có.



Phó Tạ thỉnh thoảng nhìn Hàn Anh, thấy nàng nằm nghiêng trên giường,

toàn thân được bao bọc bởi tơ lụa hiện ra đường cong lả lướt, trong lòng không khỏi có chút nóng lên...



Hàn Anh xem quyển truyện lịch sử được một lát liền cảm thấy nhàm chán,

giương mắt nhìn Phó Tạ, thấy tinh thần Phó Tạ đều dùng cho việc dùng

khăn lụa lau thanh chủy thủ kia của hắn, liền nũng nịu nói: “Ca ca,

không phải nói muốn mang muội đi thăm cha mẹ muội sao?”



Phó Tạ lườm nàng, thản nhiên nói: “Không đau sao?”



Hàn Anh: “...”



Suy nghĩ một lát, Hàn Anh cẩn thận hồi đáp: “đi thăm cha mẹ một chuyến,

muội ngược lại có thể cầm cự được.” Nếu lại muốn làm chuyện này, ta

đây không phụng bồi nổi đâu!



Trong mắt phượng tinh xảo của Phó Tạ hiện lên ý cười.



Hắn cắm dao găm vào giày da hươu, đứng lên nói: “Đi thôi!”



Hàn Anh phủ thêm một kiện áo choàng lông chồn tuyết màu đỏ thẫm, còn Phó Tạ thì khoác áo choàng màu xanh ngọc bên trong là da cáo đen, hai người dắt tay nhau rời khỏi nhà chính.


Lúc hai người bọn họ đến, Phó Tùng và Phó Lịch đã đến, nhị thiếu phu

nhân Liên Thị cũng mang theo hai đại nha hoàn đứng ở đó, đều đang đợi

Hàn Anh tới hầu hạ An Quốc Công dùng cơm.



Từ ma ma mang theo bọn nha hoàn bày rượu và thức ăn lên trên bàn phía

trước nhà chính, ở hướng đông nam đặt chậu rửa mặt bằng vàng, khăn lụa

và xà bông thơm, sau khi chuẩn bị hoàn tất, chỉ còn chờ An Quốc Công

tới.



Phó Tạ vừa mang theo Hàn Anh tới, Phó Viễn Trình liền từ bên trong đi ra, ngồi xuống trên giường gấm, đợi Hàn Anh hầu hạ mình.



Hàn Anh có chút khẩn trương, không khỏi cầu cứu nhìn về phía Phó Tạ.



Phó Tạ giữ im lặng đứng ở bên cạnh phụ thân, mắt phượng lưu chuyển, nhìn hướng đông nam.



Hàn Anh lập tức liền hiểu, đi tới đó rửa tay, sau đó đi qua rót rượu, kính cẩn dâng cho An Quốc Công.



Lúc này ở nhà chính đứng không ít người, tuy nhiên do oai phong của Phó

Viễn Trình và sự nghiêm túc của Phó Tạ, không người nào dám lên tiếng,



Nhất thời tĩnh lặng dị thường.



Đợi Phó Viễn Trình uống hết rượu, Hàn Anh bưng khay thức ăn Từ ma ma

chuẩn bị giúp nàng dâng lên, sau đó đứng ở bên cạnh Phó Viễn Trình hầu

hạ gắp thức ăn.



Phó Viễn Trình vừa nếm đã biết những thức ăn này không phải do Hàn Anh làm, bởi vì mấy món ăn này làm quá ngon rồi.



Mỗi món ăn ông đều nếm qua hết một lần, lúc này mới cười nói: “Cô dâu rất tốt!”



Lại yêu thương nhìn Hàn Anh, ấm giọng nói: “Hàn thị lui ra đi!”



Hàn Anh lúc này mới thở dài một hơi, chậm rãi lui ra ngoài.



Liên Thị thấy thế cũng đi theo lui ra ngoài.



Phó Tạ và hai vị thứ huynh Phó Tùng Phó Lịch thì lưu lại cùng phụ thân.



Ra đến bên ngoài, Hàn Anh nhìn Liên Thị, mỉm cười nói: “Gặp qua Nhị tẩu.”



Liên Thị vốn là chuẩn bị tới đây hảo hảo bắt bẻ cô dâu mới một phen, kết quả tận mắt nhìn thấy công công luôn luôn bắt bẻ có bao nhiêu bất công, lập tức không dám gây chuyện, kềm chế lửa giận trong lòng, cười vui vẻ.



Hàn Anh lại cười nói: “Nhị tẩu, muội và tướng công buổi chiều phải xuất

phát hồi kinh rồi, gặp lại nhau không biết là khi nào, thật sự có chút

không nỡ rời xa Nhị tẩu!” Nàng không muốn sinh sự, biết Liên Thị gần đây làm chủ việc bếp núc thay cho Lam thị bị đuổi về kinh thành, sợ là lo

lắng cho nàng sẽ giành việc này, liền cố ý nói ra.



Liên Thị nghe xong, lập tức âm thầm thở dài một hơi, ngược lại không nói gì, hai người hàn huyên hai câu liền mạnh ai mang theo nha hoàn bà tử

tách ra.



Hàn Anh thật sự là quá mệt mỏi, liền nằm nghiêng trên giường gấm nhìn Từ ma ma chỉnh đốn hành lý, chuẩn bị buổi chiều xuất phát.