Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 73 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Đợi Từ ma ma thu thập hành lý xong, Hàn Anh tự mình đi xem quần áo và đồ

dùng hàng ngày của Phó Tạ, thấy mọi thứ thỏa đáng, liền không nhiều lời

nữa, chỉ phân phó Tẩy Xuân đi gọi Phó Bình tới đây.



Sau khi Phó Bình đi tới, thấy Hàn Anh đoan chính ngồi trên giường gấm,

vội vàng kính cẩn hành lễ, sau đó im lặng chờ Hàn Anh dặn dò.



Sau khi trầm ngâm một lát Hàn Anh mới nói: “Có an bài người lưu lại

trông nom nhà cửa chưa?” nhà chính của Phủ Trấn Bắc tướng quân hiện tại

có ba sân viện và hoa viên thuộc về nàng và Phó Tạ, nếu bọn họ vào kinh

nhậm chức, tất nhiên phải lưu lại người trông coi.



Phó Bình trầm giọng nói: “Bẩm thiếu phu nhân, nô tài đã an bài Phó Định

và hai vợ chồng con của Phó Định, ngoài ra còn có mấy lão binh ở lại

canh giữ.” Hắn là người hầu cận của Phó Tạ, nhưng cũng bị Phó Tạ phân

phó làm quản gia cho Hàn Anh, bởi vậy những việc vặt này cũng do hắn an

bài.



Hàn Anh thấy mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, liền mỉm cười gật đầu, bảo Phó Bình đi xuống.



Nàng lại hỏi Tẩy Xuân: “Quà tặng Cho Tứ muội muội đã chuẩn bị xong chưa?”



Tẩy Xuân vội vàng trả lời: “Đã chuẩn bị xong, theo như phân phó của ngài là ngân phiếu một trăm lượng, còn có một hộp trang sức, và một ít vải

vóc.”



Hàn Anh ngáp một cái, giọng nói cũng trở nên lười biếng: “Lấy ra ta xem một chút...”



Nàng vốn còn nhỏ, mấy ngày nay lại bị Phó Tạ giày vò dữ dội, dĩ nhiên

là dễ dàng mệt mỏi, bởi vậy khi Hàn Anh làm những chuyện này, liền cảm

thấy cả người bủn rủn, mệt mỏi không chịu nổi, dứt khoát quay về phòng

ngủ ngủ bù.



Buổi sáng đầu tiên Phó Tạ cùng phụ thân thị sát quân doanh ngoài thành,

sau đó trực tiếp đi đến thư phòng của phụ thân gặp người.



Khi bận rộn thì không có gì, nhưng nếu như thỉnh thoảng có chút nhàn

rỗi, đầu óc của hắn tự động liền nghĩ đến Hàn Anh, Hàn Anh trong phòng

đang làm cái gì, có phải lại đang bướng bỉnh hay không, lại nghĩ tới đêm qua Hàn Anh nũng nịu đáng thương cầu xin hắn…



Hắn không cầm lòng được có chút hoảng hốt, dứt khoát lấy lý do về nhà chính thay quần áo.



Trong nhà chính cực kì yên tĩnh, Tẩy Xuân mang theo Nhuận Thu và Sấu

Đông ở nhà chính thiêu thùa may vá, Từ ma ma mang theo Hoán Hạ vào phòng bếp nhỏ bên trong vội vàng chuẩn bị cơm trưa.



Nhìn thấy Phó Tạ đi vào, đám người Tẩy Xuân vội vàng đứng dậy hành lễ.



Phó Tạ dừng bước, thản nhiên nói: “Thiếu phu nhân đâu?”



Tẩy Xuân vội nói: “Bẩm công tử, thiếu phu nhân nghỉ ngơi trong phòng ngủ.”



Phó Tạ nghe vậy, khẽ vuốt càm, nhấc chân đi vào phòng ngủ, bước chân không tự chủ được thả nhẹ.



Cất bước đến màn trướng đã được buông xuống của giường cẩm gỗ đỏ chạm trổ hoa văn, sáp đèn cầy hương mai chậm rãi lan toả.



Phó Tạ đi tới, vén màn giắt lên mắc ngọc, ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn Hàn Anh ngủ đến không biết trời đất.



Hàn Anh nghiêng người cuộn thành một đoàn, bờ môi đỏ tươi hơi sưng khẽ chu lên, giống như đang làm nũng.



Phó Tạ không khỏi có chút buồn cười, duỗi ngón tay vuốt ve bờ môi Hàn

Anh, thấy nàng không có phản ứng, liền lại nhéo nhéo cái mũi Hàn Anh.


Xe ngựa của Hàn Anh là hắn tự tay giám sát làm ra, rộng lớn rắn chắc,

hơn nữa bên trong giường tủ bàn đều đầy đủ, rất là thuận tiện.



Đợi Phó Tạ hoàn toàn khi tỉnh lại, đã là rạng sáng rồi.



Đoạn đường này đi suốt đêm, Hàn Anh vì chiếu cố Phó Tạ, liền nhất trí

theo đồng hồ sinh học với Phó Tạ, Phó Tạ ngủ, nàng cũng ngủ, bởi vậy Phó Tạ vừa tỉnh nàng cũng tỉnh, lập tức lại cười nói: “Tiểu Phó đại nhân,

người có muốn uống chút trà nóng hay không?”



Phó Tạ “ừ” một tiếng.



Hàn Anh tuy có hơi lười biếng, thế nhưng nàng cảm thấy nam nhân của mình phải tự tay mình chiếu cố, không muốn nhờ tay người khác, cũng không

gọi người khác, tự mình hầu hạ Phó Tạ.



Nàng lấy phích nước nóng ra, rót một chén trà nóng cho Phó Tạ uống, lại dùng khăn mặt ấm lau mặt cho Phó Tạ.



Thấy Phó Tạ thanh tỉnh, Hàn Anh lúc này mới dương dương đắc hỏi Phó Tạ:“Ca ca có đói bụng không? Có cháo gà rừng hầm nhân sâm còn nóng đó!” lúc dừng lại trạm dịch dùng cơm, nàng sợ Phó Tạ tỉnh sẽ đói, liền đặc biệt

chỉ thị Từ ma ma dùng bình sứ giữ ấm đựng cháo gà rừng, Hàn Anh nhớ rõ

Phó Tạ không thích ăn ngọt.



Phó Tạ say rượu mới tỉnh, dạ dày đang có chút khó chịu, nghe vậy liền đáp ứng.



Đút Phó Tạ uống hết nước, Hàn Anh lại đút Phó Tạ ăn cháo, còn hầu hạ hắn súc miệng.



Đợi hết thảy xong xuôi, nàng đem toàn bộ bát đũa đã dùng qua bỏ vào

trong rổ đưa cho Phó Bình ở phía ngoài, mình thì lười biếng dựa vào

trong ngực Phó Tạ, nhẹ khẽ vuốt vuốt hắn.



Phó Tạ biết nàng cho tới bây giờ chưa từng săn sóc người nào, thế nhưng

lại săn sóc hắn tỉ mỉ chu đáo như thế, trong lòng không khỏi ấm áp, hắn

ôm Hàn Anh nhịn không được châm chọc nói: “Trước kia mỗi khi ta uống

rượu đều nhịn đói đến đến sáng không đó.” Phụ thân sợ hắn học cái xấu,

đồng thời vì đề phòng kế mẫu xếp vào người vào phòng hắn, bởi vậy từ nhỏ bên cạnh Phó Tạ đều là gã sai vặt hầu hạ, cho tới bây giờ chưa có ai tỉ mỉ chiếu cố hắn như vậy.



Hàn Anh: “...”



Nàng cười đến mắt to cong cong: “Ca ca, sau này huynh có muội mà!” Nàng thích Phó Tạ, nguyện ý săn sóc Phó Tạ.



Phó Tạ “ừ” một tiếng, ôm lấy nàng.



Một đường ngày đêm đi gấp, đoàn người Phó Tạ rốt cuộc vào ngày buổi

chiều mùng mười chạy tới Lỗ Châu, xe ngựa trực tiếp đi vào tòa nhà của

Phó Tạ ở Lỗ Châu.



Tòa nhà này nằm trên một con phố yên tĩnh, cách hành cung Lỗ Châu không

xa, tương đối mộc mạc xinh xắn, trong ngoài chỉ có hai viện và một hậu

hoa viên.



Ngoại viện là thư phòng và là nơi Phó Tạ tiếp khách, nội viện là chỗ ở của Hàn Anh.



Từ ma ma chỉ huy người dỡ hành lý, Hàn Anh đi theo Phó Tạ đi vào phòng ngủ nội viện.



Người ở lại giữ nhà ở Lỗ Châu đã sớm chuẩn bị nước ấm rồi, lúc Hàn Anh

đang thúc giục Phó Tạ đi vào tắm rửa, Tẩy Xuân liền ở bên ngoài truyền

lời: “Bẩm cô gia, Phó Bình nói có người muốn gặp người.”



Phó Tạ đang muốn cởi quần áo, nghe vậy hơi trầm ngâm, nói: “Ta qua liền!”



Hắn khép ngoại bào lại, dặn dò Hàn Anh: “Ta đi gặp người, muội tắm trước đi!” Dứt lời trực tiếp đi ra.