Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 79 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Hàn Anh giương mắt nhìn nhìn kim đồng hồ báo giờ, thấy sắp tới giữa

trưa, liền năn nỉ Từ ma ma: “Ma Ma, không phải nói hôm nay người làm

chim cút rán cho con nhắm rượu sao?” Phó Bình ở trong hoa viên dùng ná

cao su bắn được không ít chim cút, Từ ma ma đã nói làm chim cút rán cho

Hàn Anh nhắm rượu, mèo thèm ăn Hàn Anh lập tức ghi tạc trong lòng.



Từ ma ma cười dứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị cơm trưa cho Hàn Anh.



Cũng không lâu lắm, Sấu Đông nhấc mành gấm cửa nhà chính lên, mời Hứa Lập Dương đi vào.



Hàn Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Lập Dương, thấy Hứa Lập Dương hôm nay thay

đổi cẩm bào màu xanh nhạt, thắt đai lưng màu đen, khuôn mặt thanh tú ánh mắt dịu dàng, nhìn rất là ân cần, liền miễn cưỡng nói: “Lập Dương,

ngươi ngồi đi!”



Nàng ôm chặt gối mềm thêu hoa trong ngực, nói: “Ta hôm nay có chút không thoải mái, nên không ra đón ngươi!”



Hứa Lập Dương vội vàng hành lễ, nhìn chăm chú Hàn Anh, thấy khí sắc của

nàng xác thực không tốt, nhìn rất không có tinh thần, vội nói: “Thiếu

phu nhân, người không thoải mái ở đâu?”



Dựa theo tính tình của Hàn Anh, nếu nàng quả thật bị bệnh ba phần, nhất

định sẽ làm ra dáng vẻ cho mọi người biết ta đây đang bị bệnh đấy, dáng

vẻ “nhõng nhẽo” này làm cả Hoài Ân hầu Hàn Thầm, Hầu phu nhân Lâm thị và nhũ mẫu Từ ma ma đều vô cùng thương yêu.



Nhưng nàng hôm nay mới gả Phó Tạ, bởi vì thân thể cường tráng, vẫn chưa

bị bệnh lần nào, cho nên vẫn chưa có cơ cơ hội “nhõng nhẽo” để Phó Tạ

thương yêu.



Hôm nay thân thể của nàng quả thực không thoải mái, Hàn Anh sẵn dịp

luyện lại bản lãnh ngày trước để Phó Tạ hảo hảo quan tâm nàng thương yêu nàng, ai ngờ buổi sáng sau khi Phó Tạ ra vừa đi ra ngoài liền mờ mịt

không có dấu vết, Hàn Anh đang ngứa nghề khó nhịn hết sức thì Hứa Lập

Dương liền tự động đưa tới cửa.



Hàn Anh nghe vậy, rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất đôi mắt trong veo, giọng nói cũng có chút buồn bã: “Ta cảm thấy buồn nôn, cả người lạnh

run, đầu cũng hơi đau.”



Nói xong chính nàng cũng cảm giác mình bị bệnh vô cùng nặng, luôn thấy muốn ói.



Hứa Lập Dương thuở nhỏ luyện võ, rất ít sinh bệnh, liền cho rằng đây là

bệnh rất nặng, lập tức liền nói: “Trong nhà nô tài hiện đang có một vị

đại phu, nô tài đi mời hắn tới đây chẩn bệnh cho người!”



Hàn Anh thấy hắn muốn đi, ấn lên huyệt thái dương có chút đau: “Có xa không? Xa thì phái người đi mời không được sao.”



Hứa Lập Dương lúc này mới phát hiện mình nhất thời nóng lòng, phản ứng

có chút thái quá, vội nói: “Thiếu phu nhân chờ một chút, nô tài đi một

chút sẽ trở lại!” tòa nhà hắn ở cách nơi này không xa, liền chỉ thị tiểu thái giám của hắn đi gọi đại phu tới.



Hắn chắp tay, lui xuống.



Hứa Lập Dương vừa đi ra ngoài, Hàn Anh mềm nhũn nằm xuống giường gấm,

cảm thấy cả người rét run, có loại cảm giác sống không bằng chết, giống

như bệnh rất nghiêm trọng, liền mệt mỏi dặn dò Tẩy Xuân: “Lấy cái gì cho ta đắp đi, cảm giác lạnh quá...”



Tẩy Xuân vội vàng cầm chăn lông tới, cẩn thận đắp lên người Hàn Anh.



Hàn Anh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng cả người lạnh run, cảm thấy rất buồn nôn liền “nôn ọe” một tiếng.



Tẩy Xuân và Nhuận Thu vội vàng vây quanh hầu hạ.



Sau khi Hàn Anh nhổ ra một lần, cảm thấy cả người như không sống nổi,

kiên trì dùng trà thơm súc miệng nhiều lần, lúc này mới trở lại nằm trên giường gấm.



Tẩy Xuân thấy nàng nhắm mắt lại không nói lời nào, vội nói: “Cô nương, nô tì đi mời cô gia ạ!”



Hàn Anh bỗng nhiên có chút ủy khuất, nhắm mắt lại “ừ” một tiếng, nước

mắt từ khóe mắt chảy ra, nức nở nói: “Đừng cho Từ ma ma biết.” Miễn cho bà lo lắng.



Tẩy Xuân đáp “Vâng”, lưu lại Nhuận Thu và Sấu Đông chiếu cố Hàn Anh, mình thì vội vàng đi ra.



Tẩy Xuân vừa mới ra đi, Hứa Lập Dương liền một tay kéo lão đại phu, một tay mang theo hòm thuốc của lão đại phu vội vàng đi tới.



Nhuận Thu thấy thế, đang muốn bày bình phong che giường gấm, Hàn Anh mệt mỏi nói: “Không cần, đại phu chú trọng chính là vọng, văn, vấn,
bướng bỉnh, nếu như hắn không chịu nói, ai cũng hỏi không ra cái gì,

liền lặng lẽ chôn nghi ngờ ở trong lòng, hỏi Tẩy Xuân: “Hứa Lập Dương

rời khỏi chưa?”



Tẩy Xuân vội nói: “Hứa công công còn đang chờ ở bên ngoài!”



Hàn Anh liền nói: “Đem này hai bộ y phục bông vải bạch lăng hỏa vân cho hắn đi!”



Phó Tạ nghe vậy, giương mắt nhìn Hàn Anh, giọng nói bình thường: “Hai bộ y phục bông vải bạch lăng hỏa vân gì thế?”



Hàn Anh thuận miệng giải thích nói: “Tối hôm qua muội thấy Hứa Lập Dương mặc có chút mong manh, mới bảo Tẩy Xuân cầm cho hắn hai bộ y phục bông

vải bạch lăng hỏa vân!”



Phó Tạ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nàng: “... Ta cũng lạnh vậy.”



Hàn Anh có chút nghi ngờ nhìn hắn, đưa tay sờ lên trán của hắn, lại sờ lên tay của hắn: “Không lạnh mà!”



Lại nói liên miên nói: “Buổi sáng không phải đã chuẩn áo bông gấm trắng cho huynh sao? Sao còn lạnh?”



Nàng vươn tay vào trong tay áo Phó Tạ, đầu tiên là sờ bên trong quần áo, thấy áo bông vẫn còn, sau lại sờ đến cổ áo Phó Tạ, sờ vào da thịt, cảm

thấy độ ấm bình thường.



Phó Tạ hít một hơi hơi lạnh, mắt phượng ngập nước nhìn Hàn Anh.



Hàn Anh không có chú ý tới phản ứng của hắn, lại cách quần áo sờ lên đùi Phó Tạ, cảm thấy cơ bắp căng cứng độ ấm thích hợp, liền yên lòng:“huynh không bị lạnh mà!”



Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ trầm xuống: “...”



Hàn Anh vô tội nhìn hắn.



Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ hơi trầm xuống nhìn chằm chằm vào Hàn Anh

một lát liền đứng dậy sửa sửa quần áo, dặn dò Tẩy Xuân bảo Từ ma ma bưng cháo vào.



Hàn Anh lập tức quay về trạng thái làm nũng, toàn thân mềm nhũn dựa vào đệm: “Ca ca, huynh đút muội ăn.”



Phó Tạ: “Được.”



Hàn Anh liếc hắn, thầm nghĩ: sao dễ nói chuyện như vậy?



Phó Tạ đút cho Hàn Anh ăn một chén cháo xong, thấy ánh mắt của nàng cũng không mở ra nỗi mà vẫn còn nỗ lực chống lên, liền nói: “Nàng ngủ một

lát đi!”



Hàn Anh nắm ống tay áo của hắn, mắt to trông mong nhìn hắn: “Ca ca, huynh ngủ với muội...”



Bị nàng nhìn như vậy, trái tim Phó Tạ lập tức mềm mại như một vũng nước, lập tức liền đáp ứng “Được”, đứng dậy đi tới nhà chính, dặn dò Hứa Lập

Dương: “Ngươi đi nói chuyện với người kia đi.”



Hứa Lập Dương đáp “Vâng“.



Phó Tạ tiếp tục dặn dò: “Nàng ta nếu như có thể phản chủ bò lên trên bệ

giường hạ, tự nhiên là có cách suy tính, ngươi nghĩ biện pháp dò xét ý

tứ của nàng ta một chút.”



Hứa Lập Dương đáp “Vâng”, nhẹ nhàng lui ra ngoài.



Phó Tạ đứng ở đó, mắt phượng híp lại nhìn Hứa Lập Dương ra khỏi nhà

chính, lại yên tĩnh một lát, lúc này mới nhấc chân đi vào phòng ngủ.



Hàn Anh mơ mơ màng màng nghe thấy Phó loáng thoáng Tạ nói cái gì ở bên

ngoài “ phản chủ “, cái gì “bò giường”, trong lòng đang nghi hoặc, Phó

Tạ đã đi vào rồi, thật sự cởi áo ngoài vén chăn chui vào ổ chăn.



Trên người của hắn có hơi lạnh, Hàn Anh cũng không chê hắn, tứ chi trực tiếp quấn lấy hắn, cả người dán lên người hắn.



Phó Tạ rên rỉ ngâm một tiếng, thân thể lúc này đã có phản ứng, hắn ôm chặt Hàn Anh nhưng không làm gì.



Hàn Anh đưa tay cách quần lót bạch la nắm chỗ đó của hắn một cái, chôn mặt trước ngực hắn, rất nhanh liền ngủ mất.



Hai ngày sau, Hàn Anh phát hiện Phó Tạ coi như thay đổi thành một người khác.



Hắn đối với Hàn Anh rất lãnh đạm, ngay cả đụng cũng không đụng tới Hàn Anh.