Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 80 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Ngày mai sẽ phải hộ giá hồi kinh, Phó Tạ mang theo mấy tướng lĩnh cấm quân đi yết kiến Thừa Dận Đế.
Thừa Dận Đế hôm nay hiếm khi không say, lười biếng được mỹ cơ từ trên
giường gấm dìu đứng lên, nháy mắt cả buổi mới nhìn rõ Phó Tạ phía trước
ngọc thụ lâm phong, ngáp một cái nói: “Ta nói Tiểu Tạ này, ngươi cả ngày ăn mặc giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho cô nương nhà người ta
nhìn, đây là có dụng ý gì hả?”
Nghe bệ hạ gọi điện soái luôn nghiêm nghị nghiêm chỉnh là “Tiểu tạ”, mấy thống lĩnh cấm quân sau lưng Phó Tạ không khỏi mỉm cười, tiếp đó lại
nghe được bệ hạ nói điện soái “cả ngày ăn mặc giống như bất cứ lúc nào
cũng có thể cho cô nương nhà người ta nhìn”, mấy thống lĩnh cấm quân
không khỏi bật cười —— điện soái ngày thường đẹp mắt, tùy tiện mặc quần
áo sạch sẽ cũng tựa như dụng tâm ăn mặc, mấy người bọn hắn cũng hâm mộ
mà!
Mặt mũi Phó Tạ xám xịt: “... Bệ hạ...”
Thừa Dận Đế vội nói: “Được rồi được rồi, nói chánh sự đi!”
Mới từ Bảo Tượng Lâu hành cung Lỗ Châu đi ra, liền chạm mặt Tể Tướng Thôi Thành Trân mang theo mấy vị Thượng Thư và Thị Lang tới
Thôi Thành Trân vốn đang vui vẻ cùng thân tín nói chuyện, ngẩng đầu nhìn thấy Phó Tạ, nụ cười trên mặt thoáng cái cứng ngắc, có phần không tình
nguyện nhìn về phía Phó Tạ.
Sắc mặt Phó Tạ vẫn bình thường, nhìn Thôi Thành Trân hành lễ, lại cùng
các vị Thượng Thư Thị Lang hàn huyên một phen, lúc này mới cùng một đám
võ tướng vây quanh nghênh ngang rời đi.
Dựa theo tầng quan hệ của kế mẫu Thôi thị kia, hắn nên gọi Thôi Thành
Trân một tiếng “Cậu”, nhưng hắn và Thôi Thành Trân sớm đã xé toang khuôn mặt, có thể duy trì thể diện lẫn nhau là được rồi, cũng không cần giả
vờ gần gũi thân thiết
Thôi Thành Trân cũng đi đến Bảo Tượng Lâu, nhưng xoay người lại hung dữ
nhìn bóng lưng cao gầy của Phó Tạ, trên mặt hiện ra sắc mặt dữ tợn.
Mấy vị Thượng Thư Thị Lang cũng là thân tín của hắn, cũng giữ im lặng đứng ở đó.
Một lát sau Hộ bộ thượng thư Tiễn Thế Trung tiến lên một bước thấp giọng khuyên giải nói: “Thành công, quân tử báo thù, mười năm không muộn. Phó Tạ hôm nay thâm thụ bệ hạ tin một bề, phó hoàng hậu mang thai, Phó Viễn Trình một lần nữa đã khống chế phủ Trấn Tây Tướng Quân, danh tiếng Phó
thị nhất tộc đang lớn mạnh, người bình tĩnh chớ nóng.”
Thôi Thành Trân hừ lạnh một tiếng, trên mặt khôi phục lại vẻ hiền lành vui vẻ, nhấc chân đi vào Bảo Tượng Lâu.
Phó Tạ bên này sau khi sau khi Tĩnh Thủy Các, thống lĩnh cấm quân Tùy
Đại Nghĩa tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Điện soái, Tể Tướng đại
nhân dường như không có hảo ý.”
”Thật sao?” mắt phượng Phó Tạ híp lại, khóe miệng thâm thúy, “Mỏi mắt mong chờ a!”
Tùy Đại Nghĩa đáp “Vâng”, lui về sau một bước.
Một đoàn Phó Tạ người vừa ra khỏi cửa cung, Phó An Phó Tĩnh liền dắt ngựa chạy ra đón: “Công tử, hiện tại trở về phủ sao?”
Phó Tạ đang muốn nói chuyện, một tiểu thái giám quần áo đen chạy chậm từ cửa cung tới, thở hồng hộc hành lễ: “Bẩm điện soái, Vĩnh Thọ trưởng
công chúa gửi thư cho người!”
Dứt lời, hai tay của hắn nâng cao lên một chồng giấy viết thư rắc đầy phấn thơm ngào ngạt.
Phó Tạ: “...”
Mấy thống lĩnh cấm quân đều ngây ngẩn cả người —— có công chúa nào theo
đuổi đàn ông có vợ trắng trợn như vậy không? Huyết thống nhà bệ hạ quả
thật bưu hãn quá!
Tiểu thái giám thấy Phó Tạ không chịu tiếp, “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt khàn giọng nói: “Điện soái, trưởng công chúa
không chỉ có tuyết đọng trên cành cây khô, ngay cả gạch xanh nhỏ trên
đường cũng kết băng không tan, đi lên vô cùng rắn chắc.
Thấy hai tiểu nha đầu khác xa xa đi theo, Tẩy Xuân liền tiến lên một
bước, thấp giọng nói: “Cô nương, cô gia hai ngày gần đây ban ngày cũng
không quay về nội viện...” Lúc trước công tử vô luận bận bịu như thế nào, đều tranh thủ trở về nhìn cô nương, hoặc là tận lực cùng cô nương
dùng cơm.
Trên mặt Hàn Anh hiện lên một chút lo lắng, tâm tình thoáng cái trầm
xuống. Hai ngày này Phó Tạ đâu chỉ là ban ngày không trở về nội viện,
ngay cả buổi sáng cũng đi sớm, buổi tối cũng khuya mới trở về phòng, hơn nữa... Hắn trước kia một ngày muốn nhiều lần, hai ngày này chỉ là ôm
nàng ngủ, ngay cả sờ cũng không có sờ nàng; nàng chủ động hôn hắn, nhưng Phó Tạ luôn tránh đi...
Tẩy Xuân dò xét liếc cô nương, thấy nàng tâm tình sa sút, vội nói: “Cô
nương người yên tâm, nô tài đã lén lút hỏi qua Phó Bình rồi, Phó Bình
nói cô gia ở bên ngoài không có ai.”
Hàn Anh đang thương cảm nghe vậy, không khỏi “Phốc xuy” một tiếng nở nụ
cười: “Ta biết rõ hắn ở bên ngoài không có ai, các ngươi không nên đoán
mò!” mỗi ngày quần áo trong ngoài của Phó Tạ đều là Hàn Anh tự mình sửa
sang chuẩn bị, nàng vẩy chút ít nước bạc hà giống như nữ nhân lên trên
trung đan và quần lót của Phó Tạ, buổi tối nàng tiến tới ngửi qua, trên
người Phó Tạ vẫn chỉ có mùi bạc hà nhàn nhạt, chưa từng có mùi khác.
Mặt khác Phó Tạ mỗi đêm ôm nàng ngủ, nàng có thể cảm nhận được phản ứng
thân thể của Phó Tạ, cũng có thể đoán được hắn nhịn rất vất vả...
Hàn Anh bây giờ lo lắng là vì sao Phó Tạ phả khổ sở chịu đựng.
Trở lại nhà chính, bọn nha hoàn đã thu thập xong hành lý.
Từ ma ma mang theo Hoán Hạ cẩn thận dùng khay bưng một chén canh đi đến.
Hàn Anh vừa nghe tới mùi lạ liền rầu, vội vàng bụm mũi nói: “ma ma, ta
không uống những thứ canh kỳ kỳ quái quái này đâu, muốn uống thì người
uống....uố...ng đi!” Từ ma ma bị sao ấy nhỉ, hôm qua làm canh gà hầm
hạnh nhân cho nàng, hôm nay lại hầm cho nàng món canh quái dị gì nữa
thế?
Từ ma ma cười híp mắt: “Ta cũng không dám uống....uố...ng!”
Bà vừa nhấc chén canh sứ trắng cho Hàn Anh nhìn, vừa nói: “Hôm nay hầm
cho cô nương canh ô quy hạt sen, ta rửa sạch thịt tùa cắt khối nhỏ, hạt
sen, nhân sâm, gừng và hành tây cắt nhỏ bỏ vào trong nồi bên hầm lửa
nhỏ, uống vào tư âm bổ thận. Là đơn thuốc Hứa công công bảo Hồ Xuân
Quang đưa tới.”
Hàn Anh mở trừng hai mắt: “Rất khó uống, ta không uống!”
Từ ma ma khuyên nửa ngày, thấy không có biện pháp dỗ dành nàng uống, nhớ tới cô nương nhà mình sợ cô gia nhất, liền uy hiếp Hàn Anh nói: “Cô
nương, người không uống, ta đi tìm cô gia!”
Hàn Anh hoàn toàn thất vọng: “Hừ, ta mới không sợ hắn mà!”
Từ ma ma thở gấp: “Cô nương, ta đi thật đấy!”
Hàn Anh đứng dậy xốc rèm che đi vào phòng ngủ.
Từ ma ma: “...” bà đâm lao phải theo lao, đành phải vứt mặt mo đi thư phòng tìm Phó Tạ.
Nghe Tẩy Xuân nói Từ ma ma đi ngoại viện rồi, Hàn Anh không khỏi cúi đầu nở nụ cười.